Khi ta mười sáu tuổi, Tống lão gia đã chuộc thân cho ta.
Ta trở thành tiểu thiếp thứ tư của ông ấy.
Vào ngày nhập phủ, phu nhân chân tình nắm lấy tay ta, quan tâm nói:
“Cô bé ngoan, nếu con có nỗi khổ tâm nào, cứ nói ra, ta nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Ta ngắm nhìn căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, từ từ quỳ xuống, cười tươi rói.
“Phu nhân nói đùa rồi, xin hãy uống chén trà thiếp dâng.”
Khổ tâm? Có khổ tâm gì đâu?
Ta chỉ thấy may mắn.
Những ngày tháng bị người khác dòm ngó trước kia, ta không cần phải sống như vậy nữa.
1
Trong phủ ai ai cũng biết rằng, Tống lão gia mới nạp thêm Thanh di nương là người khó tính nhất.
Xuất thân từ kỹ viện, tuy nhan sắc tuyệt mỹ nhưng tính tình thực sự ngạo mạn.
Ta chính là Thanh di nương đó.
Vì vậy, khi Tần mụ mụ trong phòng phu nhân đưa thuốc đến, ta thậm chí không buồn ngước mắt, liền hất đổ chén thuốc xuống đất.
“Mày là đồ tiện…” Bà ta tức giận mắng, nhưng như nhớ ra điều gì, lại ngưng lại, rồi rót thêm một chén thuốc khác.
“Di nương vẫn nên uống đi, đây là quy củ trong phủ.”
Quy củ?
Ta cười khẩy.
Nhà nào có quy củ là sau khi phục vụ lão gia, lại bắt uống thuốc tránh thai?
Đâu phải hạ đẳng mà còn phải chịu nhục nhã như thế?
Tay khẽ nâng lên, lại một chén thuốc đổ xuống đất.
“Mày!!”
“Di nương phải biết rõ thân phận của mình.”
Lời nói thẳng thừng, chỉ thiếu điều không đem thân phận kỹ nữ của ta trước kia ra mà giễu cợt.
Nhưng ta chỉ cười.
Chiếc áo mỏng từ từ trượt xuống vai, lộ ra làn da mịn màng.
Ta tựa vào ghế quý phi, giọng nhẹ nhàng: “Thân phận?”
“Ta là do lão gia mang về, thân phận thế nào đương nhiên là do lão gia quyết định, nếu phu nhân muốn ta uống chén thuốc này, thì phải hỏi ý của lão gia trước.”
Tần mụ mụ mặt xanh lét, ngón tay run rẩy hồi lâu, cũng không nói được lời nào.
Đành phải mang theo hai nha hoàn, quay lưng bỏ đi.
Đêm đến, lão gia đến.
Ông ngồi trước bàn, nhìn ta qua ngọn đèn lưu ly.
“Nghe nói, ban ngày ngươi đã cãi lại phu nhân?”
Lão gia đã qua tuổi bốn mươi, không còn trẻ, nhưng trên người vẫn có khí chất của người đọc sách, trông rất nho nhã.
Ta khép lại áo, nhẹ nhàng ngồi vào lòng ông.
“Phu nhân muốn thiếp uống thuốc tránh thai, nhưng thiếp không muốn.”
“Tại sao?”
Nữ nhân trong những ngôi nhà lớn thường cần một đứa con để đứng vững.
Nhưng những người nam nhân ở đây, thậm chí không biết nữ nhân muốn sinh con vì lý do gì.
Thật nực cười.
Nhưng những lời này, ta không thể nói.
Cũng không phải là điều Thanh Đường có thể nói.
“Ngày xưa lão gia cứu thiếp khỏi Túy Hương Lầu, đương nhiên là người làm chủ mọi việc của thiếp, phu nhân tuy là chủ nội trạch, nhưng cũng không thể làm chủ thay lão gia được.”
Ta tựa vào lòng ông, đôi mắt long lanh như nước xuân, lại mang chút khí phách, chính là dáng vẻ mà ông yêu thích nhất.
Qua ánh nến vàng nhạt, thấy ánh mắt ông hơi rung động.
Ngay lập tức, bàn tay to luồn vào áo.
“Ngươi nói đúng.”
Khi màn trướng buông xuống, ta nhẹ giọng trách yêu: “Lão gia, sau này không được đến phòng của các tỷ tỷ khác nữa.”
Sự ngang ngược đúng lúc, trong mắt nam nhân cũng trở thành một kiểu nũng nịu.
Ông cười nhẹ bên cổ ta.
Ta biết, ta đã làm hài lòng ông.
Nam nhân, đối với ta, chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay.
2
Ta tên là Thanh Đường.
Năm mười hai tuổi, ta bị cha trói tay chân bán vào Túy Hương Lầu.
Mụ tú bà bóp mặt ta cười mãn nguyện, nhưng lại băn khoăn.
Các cô nương trong lầu đều có hoa danh, đó là cửa ải đầu tiên để khách làng chơi chọn người.
Nếu hoa danh không nổi bật, dù có là thần tiên trên trời cũng khó mà nổi tiếng.
Ông quản gia tùy tiện hái một bông hoa màu hồng trước cửa, nịnh nọt đưa cho tú bà.
“Bà xem hoa này đẹp biết bao, đây là hoa Hợp Hoan, đặt tên là Hợp Hoan đi.”
Hợp Hoan, Hợp Hoan.
Nghe cái tên đã thấy tràn đầy quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Ngay khi tú bà sắp gật đầu, ta vùng vẫy đạp đổ bàn bên cạnh.
Nước trà lạnh ngắt đổ ướt người ta, nhưng làm ta tỉnh táo hơn.
Ta bình tĩnh nói: “Ta không gọi là Hợp Hoan, ta muốn gọi là Thanh Đường.”
Hoa ảnh chập chờn, Thanh Đường mị, gió xuân phảng phất vào tay áo.
Ngày xưa khi mẹ còn sống, ta cũng đã học vài năm sách vở.
Giờ đây dù không thể thay đổi tình cảnh, ít nhất tên của mình, ta phải tự quyết định.
Tú bà đảo mắt, cười: “Ngươi là đứa bé thú vị đấy.”
Ta cũng cười: “Còn thú vị hơn nhiều sau này.”
“Tú bà hãy nghĩ xem, sau này làm sao để nâng đỡ ta nổi tiếng.”
Thế là, cái tên Thanh Đường được ghi lại.
Mấy năm sau, tất cả con cháu nhà giàu ở Thịnh Kinh đều biết, Thanh Đường cô nương ở Túy Hương Lầu quyến rũ, dịu dàng.
Ta trở thành hoa khôi không tranh cãi của Túy Hương Lầu.
Nhưng tú bà chưa từng để ta tiếp khách.
Ta biết, bà ta muốn kiếm một khoản lớn.
Ngày sinh nhật mười sáu tuổi, ta được trang điểm chỉnh tề, đưa vào phòng của một quý nhân.
Người đó là quan lớn có tên tuổi ở Thịnh Kinh, nghe nói ông ta rất hào phóng.
Một vạn lượng bạc trắng, mới khiến tú bà buông tay.
Lần đầu gặp mặt, ta rất bình thản.
Là hoa khôi, ngoài việc trở nên già nua, trở thành kỹ nữ, chỉ còn một con đường duy nhất là làm thiếp cho gia đình quyền quý.
Tú bà tuy gian xảo nhưng cũng đã đưa ta đi con đường thứ hai.
Làm sao ta có thể phụ lòng?
Đêm đó, ta dùng hết tất cả kỹ nghệ của mình.
Ngày hôm sau, cuối cùng ta đã được đưa về Tống phủ.