Nhị tỷ của ta luôn dịu dàng, sẵn sàng nhường nhịn mọi thứ cho trưởng tỷ.
Trưởng tỷ cướp mối hôn sự của tỷ ấy, gả tỷ ấy đến nước địch để kết thân.
Tỷ ấy đều chấp nhận hết, không một lời oán thán.
Sau đó, Hoàng đế nước địch chém đầu ta dưới chân thành.
Liên tiếp tàn sát mười thành chỉ để mong được gặp trưởng tỷ một lần.
Khi ấy bọn ta mới biết, hóa ra trưởng tỷ vốn là Thần nữ trên trời.
Thần nữ cao cao tại thượng, lớn tiếng tuyên bố: “Các ngươi chẳng qua chỉ là lũ sâu bọ trong kiếp nạn của ta và tiên quân, có tư cách gì mà bất bình?”
Nhưng nhị tỷ lại leo lên ba vạn bậc thang dài trên núi Thần.
Toàn thân đẫm máu, đứng trước mặt Thần nữ.
Thần nữ chế giễu tỷ ấy không biết tự lượng sức, vì một đám phàm nhân mà đánh đổi mạng sống, có đáng không?
Nhị tỷ vẫn giữ nét mặt dịu dàng.
“Ừm, vì đám phàm nhân này, đáng.”