Trên đường hồi kinh, ta gặp phải thích khách, lưỡi dao của hắn đã chực vén màn lên.
Trong lúc nguy cấp, ta vội vàng hôn hắn một cái, thẹn thùng cúi đầu: “Tiểu nữ đã ngưỡng mộ công tử từ lâu, chỉ mong có duyên kết tóc xe tơ.”
“Thật… thật sao?” Tiểu thích khách ngập ngừng đến nỗi tay cầm dao cũng không vững.
Đương nhiên là giả rồi.
Tiểu thích khách ngây thơ dễ bị lừa, chỉ cần một câu ta muốn lấy hắn đã khiến hắn vui vẻ múc nước, săn bắn dưới vách núi, cam chịu khổ cực.
Khi tìm được cơ hội bỏ trốn, ta không do dự mà bỏ hắn lại.
Về sau, ta bị vướng vào một vụ án, thiên gia trực tiếp nghe thẩm vấn.
Ta quỳ dưới công đường, khóc như hoa lê trong mưa, hy vọng khiến vị Vương gia sau rèm động lòng trắc ẩn.
Nhưng vị hoàng đệ của Hoàng thượng, Thanh Lăng Vương, lại vén rèm lên, nhìn ta lạnh lùng nói: “Những lời của Thẩm đại tiểu thư, bổn vương một chữ cũng không tin.”
Ta bàng hoàng.
Tiểu thích khách? Là Thanh Lăng Vương sao?