Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẨM NGUYỆT CHI Chương 1 THẨM NGUYỆT CHI

Chương 1 THẨM NGUYỆT CHI

6:11 chiều – 25/10/2024

Trên đường hồi kinh, ta gặp phải thích khách, lưỡi dao của hắn đã chực vén màn lên.

Trong lúc nguy cấp, ta vội vàng hôn hắn một cái, thẹn thùng cúi đầu: “Tiểu nữ đã ngưỡng mộ công tử từ lâu, chỉ mong có duyên kết tóc xe tơ.”

“Thật… thật sao?” Tiểu thích khách ngập ngừng đến nỗi tay cầm dao cũng không vững.

Đương nhiên là giả rồi.

Tiểu thích khách ngây thơ dễ bị lừa, chỉ cần một câu ta muốn lấy hắn đã khiến hắn vui vẻ múc nước, săn bắn dưới vách núi, cam chịu khổ cực.

Khi tìm được cơ hội bỏ trốn, ta không do dự mà bỏ hắn lại.

Về sau, ta bị vướng vào một vụ án, thiên gia trực tiếp nghe thẩm vấn.

Ta quỳ dưới công đường, khóc như hoa lê trong mưa, hy vọng khiến vị Vương gia sau rèm động lòng trắc ẩn.

Nhưng vị hoàng đệ của Hoàng thượng, Thanh Lăng Vương, lại vén rèm lên, nhìn ta lạnh lùng nói: “Những lời của Thẩm đại tiểu thư, bổn vương một chữ cũng không tin.”

Ta bàng hoàng.

Tiểu thích khách? Là Thanh Lăng Vương sao?

1

Thẩm Nguyệt Chi:

Không ngờ món quà đầu tiên ta nhận được khi từ Dương Châu trở về lại là bị đệ đệ ruột cáo trạng lên công đường.

Trong đơn kiện ghi rằng ta mưu đồ chiếm đoạt gia sản, thậm chí xưởng thêu do ta mở cũng bị vu là hang ổ lừa gạt dân lành.

Thật là vô lý! Đúng là lời bịa đặt hòng đe dọa người!

Gia sản là do phụ thân ta trước lúc lâm chung đã viết từng chữ dưới lưỡi dao của ta, sao có thể là chiếm đoạt?

Còn nói đến “hang ổ”, cũng có đấy, nhưng không phải nơi này.

Ta quỳ trên mặt đất, yếu ớt che mặt kêu oan, nhân tiện ép ra hai giọt nước mắt.

Với vẻ hoa lê đẫm lệ này, ta tự tin rằng không một vị đại nhân nào trên công đường lại không động lòng.

“…Thẩm thiếu gia, ngài thực sự quá đáng,” Trương tụng sư nhỏ giọng kéo tay áo đệ đệ ta.

“Ngươi đứng về phía nào?” Đệ đệ ta liếc ông ta một cái.

“…Nhưng ngài cũng không nói người đối diện là một tiểu thư yêu kiều,” Trương tụng sư cúi đầu uất ức, “nàng ta đã khóc vì bị ta mắng mà.”

Giả vờ lau nước mắt, ta lén lút quan sát tình hình trên công đường.

Trên công đường có Kinh Doãn đại nhân họ Thôi, người quen cũ của ta, luôn bó tay trước nước mắt của ta.

Sau rèm còn có một vị Vương gia nghe thẩm vấn.

Nghe nói đó là đệ ruột của Hoàng thượng, mất tích từ nhỏ, mới tìm lại gần đây, được phong làm Thanh Lăng Vương.

Tuy ngài ấy không lên tiếng phản bác, nhưng cũng không bác bỏ lời ta, chắc hẳn lòng đã nghiêng về phía ta.

“Nếu Vương gia không có ý kiến khác, Thẩm tiểu thư…”

“Khoan đã.”

Thanh âm của Thanh Lăng Vương vọng ra từ sau rèm.

Sao thanh âm này lại có chút quen thuộc nhỉ?

Ta nhẹ nhàng ngước mắt lên, e lệ nhìn người nam nhân sau lớp màn lụa.

Lớp màn từ từ được vén lên.

Phía sau màn là Thanh Lăng Vương, mày mắt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt ta đang quỳ dưới đất: “Những lời của Thẩm đại tiểu thư, bổn vương một chữ cũng không tin.”

Chết tiệt! Sao lại là hắn?

Ta chẳng ngờ rằng Thanh Lăng Vương Tạ Lăng lại chính là Bạch Tiêu, kẻ tiểu thích khách bị ta bội tình bỏ rơi ba năm trước.

“Thẩm đại tiểu thư không còn nhớ bổn vương nữa sao?”

“Ngài là…” Ta nhanh chóng xoay mắt, “Nô gia từ lâu chỉ an phận nơi khuê phòng, chưa từng gặp qua vương gia. Nếu hôm nay có điều gì lỡ mạo phạm, xin vương gia rộng lòng thứ tha, coi như lần đầu gặp mặt.”

Ta nghĩ với thái độ hạ mình này, tiểu thích khách sẽ nguôi giận.

Ai ngờ sắc mặt hắn càng thêm khó coi, đến nỗi bật cười vì giận: “Ha, tốt, tốt lắm, thì ra bổn vương đã nhận lầm người rồi.”

Ta quỳ dưới công đường, dù khoác áo lông hồ ly cũng chẳng thể ngăn mồ hôi lạnh chảy đầy lưng trong cái lạnh cắt da của tiết chín đông.

Ta run run môi, cố giữ bình tĩnh: “Nếu… nếu vương gia tìm được kẻ đó, ngài sẽ xử lý nàng ta thế nào?”

Hắn mỉm cười, từ tốn cúi người, đầy thích thú quan sát ta từ đầu đến chân: “Bổn vương sẽ từ từ hành hạ nàng ta, khiến nàng ta sống không bằng chết.

“Tất nhiên, Thẩm đại tiểu thư đừng lo, ngươi đâu phải là người đó.

“Có đúng không?”

Ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả tiếng khóc.

2

Mối duyên giữa ta và Bạch Tiêu bắt đầu từ ba năm trước.

Khi ấy phụ thân ta chưa mất, còn đệ đệ bất tài Thẩm Vô Do đã cãi nhau với phụ thân. Trong cơn tức giận, phụ thân nói vẫn rằng nếu đệ đệ không nên thân, ông ấy sẽ để lại bảy phần gia sản cho ta.

Khi đó, đúng lúc mẫu thân ta vừa qua đời, phụ thân phái người đến đón ta hồi kinh.

Thẩm Vô Do biết tin, bèn mua thích khách về mai phục.

Xe ngựa của ta đã bị dồn đến vách núi, tiểu thích khách vén màn, lưỡi dao áp sát vào cổ ta.

Ta phớt lờ những thi thể ngổn ngang trên đất và máu me vương vãi khắp người hắn.

Ta liền lao vào ôm chầm lấy Tạ Lăng, đầu tựa vào cổ hắn, bật ra giọng nức nở quen thuộc:

“Hóa ra là ngài đã cứu ta sao? Nguyệt nhi sợ lắm, may mà có ngài”

“Ân cứu mạng của thiếu hiệp, Nguyệt nhi nguyện kết tóc se duyên báo đáp.”

Hắn sững sờ cầm dao, tay lúng túng để mặc ta ôm lấy, ánh mắt ngơ ngác.

Mỹ nhân mềm mại trong vòng tay mà hắn vẫn không động lòng ư?

Ta cắn răng, trong lòng quyết tâm, bèn hôn một cái. Trên môi hắn vẫn còn vương máu, khô ráp lạnh lẽo.

Vừa rồi ta thấy rõ ràng hắn lấy một chọi bảy, lưỡi dao trong tay nhanh như hồn ma đoạt mệnh.

Nhưng với một nụ hôn, hắn lại cầm dao không vững.

Ta kiễng chân nhìn hắn, nhoẻn miệng cười đắc ý: “Đã có da thịt thân cận rồi, ngài không thể phản bội được đâu!”

Hắn chẳng nói chẳng rằng đẩy ta ra, cúi đầu chậm rãi lau sạch từng chút máu trên con dao khiến ta kinh sợ.

Hắn lau rất tỉ mỉ, hẳn là rất quý con dao ấy.

Ta quan sát xung quanh, nơi hoang dã này, dù hắn có lau dao chậm đến mấy, ta cũng không chạy thoát.

Ta hồi hộp đợi hắn thật lâu, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi ta: “Kết thành phu thê, là ý gì?”

Mắt ta sáng lên: “Ý là ta sẽ ở bên ngài, sau này chúng ta sẽ có một mái nhà.

“Ngài phải bảo vệ ta cả đời, đối xử tốt với ta, không để ai bắt nạt ta.

“Và tất nhiên là không thể giết ta.”

“Một mái nhà…” Hắn lặp lại câu đó, tai bất giác đỏ lên, “Thật… thật sao?”

Dĩ nhiên là giả rồi.

Ta đã đính ước rồi, đối phương còn là công tử của nhà họ Phí, gia đình giàu có bậc nhất kinh thành, nghe nói văn nhã phong lưu.

“Thật mà.”

Thật dễ gạt.

Tiểu thích khách nói hắn tên là Bạch Tiêu, bảo ta gọi hắn là A Tiêu là được.

Ta gọi hắn là Tiểu Bạch, chân ta bị trật rồi, ngươi có thể cõng ta không?