Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẨM NGUYỆT CHI Chương 4 THẨM NGUYỆT CHI

Chương 4 THẨM NGUYỆT CHI

6:13 chiều – 25/10/2024

Và khi ta cầm được khế ước trong tay, thì bên kia, biểu muội của hắn và một vị chính thê khác đã đồng thời vào cửa nhà họ Phí.

Nghe nói mẫu thân Phí gia đã sớm chọn sẵn một vị chính thê khác cho hắn ta, tuy nhà nàng nghèo hơn chút, nhưng cha nàng ta từng đỗ đạt, bản thân nàng ta lại hiền hậu, nhẫn nhịn, cũng không bận tâm tới biểu muội kia.

Còn ta, sau khi bị tuyết thấm lạnh, trở về thì bệnh nặng một trận.

Lúc ta còn mê man vì bệnh, đã có lời đồn rằng ta ở thủy tạ Nam Lầu tư tình với Thôi Hạo, bị Phí Bạc Viễn bắt gặp, nên mới hủy hôn.

Người trong kinh thành quả thật thích hùa theo gió, không biết ai là kẻ tung ra lời đồn rằng Vương gia xem thường ta, khiến cho đơn hàng của xưởng thêu giảm mạnh, ngay cả Thẩm Vô Do mà trước nay ta chèn ép dưới chân cũng dám xấc láo, lôi kéo khách quen của ta, liên kết với các thương hội nhằm dìm ta xuống.

Chỉ trong một đêm, ta trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.

Rất tốt, nếu đã muốn chơi như vậy! Ta bệnh nặng, đại phu nói ta vì tức giận mà bị phong hàn.

Đêm đến lên cơn sốt, nóng như lửa đốt, mơ màng dường như có ai đưa chén trà tới miệng ta:

“…Phí lang?”

Chén trà ngừng lại, ta cố mở mắt ra.

Chỉ thấy tiểu thích khách với gương mặt tối sầm.

5

Tạ Lăng:

Nàng ấy quả thực đã quên ta.

Nàng ấy quỳ dưới công đường, cúi đầu khóc như hoa lê đẫm lệ, khiến bao nhiêu nam nhân đều sinh lòng thương xót.

Ta đứng sau rèm lặng lẽ nhìn nàng, chỉ thấy dáng vẻ yếu đuối giả tạo ấy thật nực cười.

Thẩm Vô Do nói không sai:

“Vương gia chớ để bị tỷ ta lừa, tỷ tỷ ta là bậc sinh ra đã là thương nhân, nói dối thành thạo, đến một đồng cũng có thể đặt lên cân để bán.”

Đúng vậy, nàng ấy là một kẻ lừa đảo, chỉ có kẻ ngốc mới tin vào những lời dối trá của nàng.

Ba năm qua, ta đã nhiều lần tưởng tượng sẽ báo thù nàng ấy thế nào cho đủ.

Năm đầu tiên, ta muốn nghiền xương nàng thành tro, khiến nàng phải khóc lóc quỳ dưới chân ta.

Năm thứ hai, ta muốn khiến nàng sống không bằng chết, những nỗi đau ta từng chịu, đều muốn trả lại cho nàng gấp bội.

Nhưng khi màn rèm được vén lên, ta thấy nàng với đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta rụt rè đầy sợ sệt.

Đến năm thứ ba, ta lại muốn hỏi nàng, phải chăng khi xưa nàng rời đi không lời từ biệt là vì có nỗi khổ tâm.

Thế nhưng nàng ấy lại giả vờ không quen biết ta?

Nói một câu lại một câu rằng mình chỉ ở nơi khuê phòng kín cổng cao tường? Chưa từng gặp qua? Cầu xin ta rộng lượng?

Vậy còn chuyện da thịt thân cận, lời hứa kết thành phu thê, rốt cuộc là gì?

Nhìn thấy mặt ta, tiểu lừa gạt thậm chí sợ đến nỗi khóc cũng không khóc được.

Ta biết đệ đệ nàng có lẽ cố ý vu khống, nhưng ta muốn nghe chính nàng nói.

Thế nhưng vị hôn phu của nàng ấy lại đến, và nàng bám lấy hắn như thể nắm được cọng cỏ cứu mạng.

…Tại sao nàng lại dựa dẫm vào hắn đến vậy.

…Tại sao nàng không cầu xin ta?

Nàng ấy không cầu xin ta, trong ánh mắt nàng rõ ràng viết đầy sợ hãi.

Thì ra bốn năm trước, trước khi gặp ta, họ đã có hôn ước.

Họ là một đôi lương duyên, vậy còn ta là gì?

Thấy sắc mặt ta mãi lạnh lùng, sau phiên xử, Thôi Hạo mời ta đi uống rượu.

Vừa rồi tình thế ngấm ngầm dậy sóng, Thôi Hạo là người rất thông minh, chỉ nhìn một lần là hiểu ra ngay.

“Thẩm Chi Nguyệt sang năm sẽ thành thân với Phí Bạc Viễn, chẳng rõ nàng đã đắc tội gì với vương gia, mong vương gia bỏ qua cho nàng.

“Nếu không gả cho Phí Bạc Viễn, nàng cũng không còn đường nào khác, nhà họ Thẩm thì luôn rình rập nàng, nếu hủy hôn ước này, sẽ chẳng còn ai bảo vệ nàng.”

Ai nói không có người bảo vệ nàng?

“Ba năm nay nàng sống ở Thẩm gia chẳng dễ dàng gì, mẫu thân nàng bị nuôi bên ngoài, đến chết cũng không có danh phận, chỉ khi muốn với cao tới nhà họ Phí mới nhớ đến chuyện đón nàng về. Đệ đệ nàng thì lúc nào cũng xúi giục người làm khó nàng.

“Phí Bạc Viễn là người hiếu thuận, lại biết che chở cho nàng, có thể coi là mối lương duyên tốt.”

Trên công đường, Phí Bạc Viễn bảo vệ nàng, như thể sợ ta sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.

Dưới công đường, Thôi Hạo cũng thiên vị nàng, từng lời đều như thể bảo vệ nàng.

“…Ta nhìn có đáng sợ lắm sao?”

“Ngài đã dọa cho Thẩm đại tiểu thư – người hay khóc đến vậy – không dám khóc rồi còn gì.”

“Có vẻ như ngươi rất thiên vị nàng?”

“Chỉ là cảm thấy nàng ấy đã chịu không ít khổ cực.” Thôi Hạo mỉm cười rót trà cho ta, “Nếu ngài thực sự tức giận vì nàng ấy lừa dối, có thể lừa nàng ấy trở lại cũng được mà.”

Ta nghĩ tiểu lừa gạt ấy sẽ mãi mãi tránh mặt ta.

Ai ngờ vài ngày sau, nàng lại mời ta đến xưởng thêu.

Ta thấy dáng người nàng khẽ lảo đảo, nhưng gần như ngay lập tức, nàng rút khỏi cảm xúc bi thương, đứng trong tuyết, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Phí Bạc Viễn đang rời đi.

Ba ngày phu thê, khiến ta day dứt mãi đến bây giờ. Còn ba năm tình cảm, nàng lại có thể nói buông là buông ngay.

Ta bỗng nhận ra, mình chưa từng thực sự hiểu nàng.

Tiểu lừa gạt bệnh rất nặng, đại phu nói nàng vì quá tức giận nên hàn khí thấm sâu vào.

Đêm xuống, nàng sốt cao, người nóng rực.

Ta rót trà cho nàng, nghe nàng mơ màng gọi “Phí lang.”

Tay ta khựng lại, nàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt ta.

Nàng ấy ngừng thở một lát, rồi lập tức đổi tên người nàng gọi: “Tạ Lăng…”

Ta nhắc nhở bản thân, nữ nhân trước mắt này giỏi nhất là giả vờ sâu nặng, lừa người quay mòng mòng.

Ta sẽ không bị lừa thêm lần nào nữa.

Dĩ nhiên ta cũng không lo cho sức khỏe của nàng nên đến thăm, chỉ là sợ nàng lây cảm lạnh qua người ta mà thôi.

Chỉ có vậy thôi.

“Đừng giả vờ nữa.” Ta cười lạnh, giọng điệu châm chọc, “Có cần ta đi gọi Phí lang cho nàng không?”

Nghe ta nói vậy, nàng cứng đờ người.

Ta đắp lại chăn, rút tay ra, nàng bất chợt từ trong chăn vươn tay ra, nắm lấy tay áo ta, giọng đáng thương:

“Tiểu Bạch… ta xin lỗi…

“Ngươi đừng giận ta, được không?”

Trong lòng ta bỗng chùng xuống một khoảng.

Ta tuyệt đối không, không bao giờ để mình bị lừa lần nữa. Ta chỉ muốn xem nữ nhân này còn trò gì nữa thôi!

Trong mấy ngày nàng dưỡng bệnh, tin tức về nhà họ Phí không ai giấu nàng, mà cũng chẳng giấu được.

Người ta nói Phí công tử thật có phúc, vợ đẹp thiếp hiền, hưởng đủ phúc lành.

Chính thê khoan dung hiền thục, thiếp thất thì kính cẩn nhu thuận, một nhà hòa thuận yên vui.

Tin đồn ấy đến khi bên ngoài tuyết rơi dày, tay nàng chững lại khi đang cắt quả cam tươi.

Cam năm nay không ngọt, nàng rắc thêm chút muối mịn.

Muối trắng tựa tuyết, tan vào từng thớ cam trong suốt.

“Mẫu thân ta từng dạy, nếu không đủ ngọt, thì thêm chút muối vào.”

Nàng đưa ta một miếng.

Lò sưởi vẫn ấm, hương cam thoang thoảng khắp phòng.

Nàng thẫn thờ nhìn tuyết ngoài kia, không rõ đang nghĩ gì.

Trong những ngày bệnh này, nàng gầy đi trông thấy, trầm mặc ít nói.

Ta không biết nàng có hối hận vì đã từ chối hôn sự này không, dù sao thiếp thất ấy cũng quả thực biết kính nhường, có lẽ nếu nàng gả qua đó, cũng không đến mức như nàng lo ngại về sự bất hòa trong nội viện.

“Thực ra khi mẫu thân ta qua đời, chẳng để lại lời nhắn nào cả.

“Cái gọi là di nguyện… là ta lừa hắn.”

“Mẫu thân ta trước khi qua đời chỉ không ngừng nguyền rủa, trách sao ta không phải là nam tử. Nếu ta là nam nhi, bà có thể ngẩng cao đầu bước vào Thẩm gia.”

Khi nhắc lại chuyện xưa, nàng không còn vẻ xảo quyệt như ngày thường, chỉ thấy nét mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt.

“Khi xưa quả thực không nên lừa ngươi, nhưng nếu không lừa, ta không biết liệu có còn đường sống nào không.

“Suốt hơn mười năm qua, ta chẳng học được gì, nhưng lại rất giỏi lừa người. Ta lừa mẫu thần ta, lừa Phí Bạc Viễn, lừa ngươi, thậm chí lừa được cả cha già tinh ranh của ta.

“Ông ấy có nhiều con cái, nhưng chỉ có ta biết cách lấy lòng ông nhất. Các ngươi không hiểu đâu, làm một đứa con gái ngoan ngoãn còn khó hơn làm một đứa con trai có chí tiến thủ. Điều đó đồng nghĩa với việc ta phải quan sát từng lời, từng hành động, tiêu tốn không ít tâm trí, mà chưa chắc đã nhận lại được gì thực sự đáng giá.”

Nàng mỉm cười nhìn ta:

“Về phần nhà họ Phí, ta chưa bao giờ mộng tưởng con đường chưa đi qua ấy sẽ tốt đẹp đến đâu.

“Ta chỉ nói thế thôi, ngươi cứ coi như ta lại đang đóng kịch giả vờ đáng thương để lừa ngươi đi.”

Trong lòng ta chợt lay động, muốn nói điều gì đó.

Nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Là người thân trong Thẩm gia, họ đang bàn nhau muốn đuổi nàng đi.

Còn có tiếng của Thẩm Vô Do:

“Thôi đại nhân, không thể sai được. Tỷ tỷ ta nói là dưỡng bệnh, nhưng trong phòng lại giấu một nam nhân.”