Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Vân Uyển Chương 6: Vân Uyển

Chương 6: Vân Uyển

8:42 chiều – 05/07/2024

Lời đồn đến tai Thẩm Thế Chi, chàng liền tức giận đập vỡ bát thuốc ta đưa.

“Thật quá đáng, ta nhất định phải bịt miệng bọn chúng!”

Ta cười khẽ: “Nếu chàng phạt họ thì không phải là đang càng chứng tỏ mình đang che giấu.”

“Vậy nàng nói, ta nên làm gì?”

Ta nắm lấy bàn tay thô ráp của chàng, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn chàng: “Chàng ấy à, có được hay không, chỉ mình ta biết là đủ.”

Chàng nâng mặt ta lên, hôn ta, nụ hôn đắm đuối, tim ta đập thình thịch.

Một binh lính vừa hay vén rèm bước vào, vội vã lui ra: “Tiểu nhân, không thấy gì hết.”

Thẩm Thế Chi oai hùng anh dũng chỉ biết thở dài, lần này thì không thể giải thích gì thêm.

Hôm đó, sau bữa sáng, binh lính mang thư khẩn đến. Ba ngày nữa, tướng quân Trần sẽ dẫn ba mươi vạn đại quân về kinh, lúc đó sẽ hai mặt giáp công, đánh Cửu Vương trở tay không kịp.

Các tướng sĩ vỗ tay khen ngợi, rời khỏi lều trại. Thẩm Thế Chi ánh mắt sáng rực: “Vân nhi, ta sẽ phái người đưa nàng về chùa, nàng đợi ta đến đón nàng và Vân Bình Đình về phủ.”

Dưới sự hộ tống của binh lính, ta trở về chùa ni, báo cho chị biết, chỉ cần ba ngày là sẽ định đoạt mọi việc.

Ba ngày sau, ta và biểu tỷ đứng trước cổng chùa, chờ đợi binh lính báo tin chiến thắng.

Từ xa, ta nhìn thấy một nhóm người cầm đuốc xông lên núi, nhìn kỹ thì người dẫn đầu chính là Cửu Vương.

Ta vội vàng nghĩ kế: “Mau, đóng cửa lại!”

Thẩm Thế Chi đã để lại hơn mười binh lính bảo vệ chúng ta nhưng họ không đủ để đối phó với quân địch đông gấp mười lần. Không còn thời gian suy nghĩ nhiều, sư thái nói rằng phía sau chùa có một mật đạo, mọi người hãy vào đó trốn.

Mật đạo quá hẹp, khi Cửu Vương và quân của hắn chuẩn bị phá cửa xông vào, ta đóng cửa mật đạo lại và trốn dưới bàn thờ Phật.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cửu Vương cúi xuống, kéo rèm bàn lên, đôi mắt đỏ ngầu và nụ cười nham hiểm hiện ra.

Ta không kìm được run rẩy, hắn nói: “Vân nhi, cần ta mời ngươi ra sao?”

Ta chui ra từ dưới bàn thờ, hắn nắm lấy cằm ta: “Duyên của ta và nàng chưa hết đâu, Vân nhi.”

“Ngươi muốn gì?”

“Thẩm Thế Chi tưởng rằng đánh ta hai mặt sẽ khiến ta không đường thoát, nhưng không ngờ lại để ta bắt được người quan trọng nhất của hắn.”

Hòn đá trong lòng ta rơi xuống, Thẩm Thế Chi đã thắng!

Cửu Vương tóc tai bù xù như một con chó mất chủ, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Con tiện nhân Linh Lung lén lút thả ngươi đi. Ta tra hỏi nàng ta rất lâu nhưng nàng ta nhất quyết không nói ra chỗ của ngươi. Các ngươi thật sự là hảo tỷ muội a.”

“Ngươi đã làm gì Linh Lung?”

Hắn lấy ra một cái túi thơm có hình bướm, đó là cái ta đã tặng Linh Lung, hắn cười rùng rợn: “Nàng ta chết rồi, bị ta đánh chết!”

“Bốp!” Một cái tát vào mặt hắn.

Hắn lau máu ở khóe miệng, cười nham hiểm, đặt dao lên cổ ta.

“Không được!” Vân Bình Đình xông ra, “Ta là phu nhân của tướng quân, ngươi bắt ta đi, đừng làm hại muội muội ta!”

“Ngươi là phu nhân của tướng quân nhưng không phải là người mà Thẩm Thế Chi yêu thương!”

Đúng lúc này, một tên lính trên lưng còn cắm mũi tên, máu chảy đầm đìa, bò lăn vào: “Vương gia, Thẩm Thế Chi đã tấn công lên đây!”

Cửu Vương đá Vân Bình Đình một cú, kẹp lấy ta đi về phía cửa lớn.

Thẩm Thế Chi dẫn đầu quân đội tiến đến, giương cung.

“Cửu Vương, ngươi không thể thoát, mau đầu hàng đi.”

Cửu Vương nghiến răng ken két: “Thẩm Thế Chi, người ngươi yêu đang trong tay ta, ngươi dám làm bậy, ta sẽ giết nàng!”

“Thả Vân Nhi ra!”

Xung quanh bốc lên lửa dữ dội là do Cửu Vương ra lệnh đốt chùa.

“Thẩm Thế Chi, ta muốn cả nhà ngươi chôn cùng ta!”

Khói dày đặc khiến người ta khó thở. Các ni cô trong chùa bắt đầu chạy tán loạn, quân phản loạn giận dữ, gặp ai cũng giết. Trong ánh lửa, biểu tỷ ta lao ra cố gắng cứu ta nhưng lại bị quân phản loạn giết chết, mùi máu tanh tràn ngập, bên tai chỉ còn nghe thấy toàn tiếng khóc của nữ nhân.

“Tỷ!” Mắt ta đỏ ngầu, hét lên, “Cửu Vương, ngươi là ác quỷ, trời sẽ không tha ngươi!”

Cửu Vương cười lạnh, lưỡi dao trên cổ ta càng gần hơn: “Người mà trời không tha nên là Hoàng thượng hiện tại! Hắn ta không chỉ cướp ngôi của ta mà còn cưới người ta yêu thương, ta chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thôi. Có gì sai!”

Không lạ gì hôm đó mà Hoàng hậu đứng ra biện hộ cho ta, nàng ta không bảo vệ ta mà là bảo vệ Cửu Vương – người đã là thanh mai trúc mã với nàng ấy. [Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó]

Trong kinh thành đã có tin đồn, Tiên hoàng coi trọng Cửu Vương hơn nhưng di chiếu lại ghi tên của đương kim Hoàng thượng hiện tại. Mà Hoàng hậu hiện tại là Quý nữ họ Thôi – từng có tình cảm với Cửu Vương và giờ lại phải gả cho Hoàng thượng.

Từ đó, Cửu Vương không quan tâm đến chính sự, lượn lờ trong các thanh lâu. Mà tất cả đều là kế hoạch của hắn để che mắt mọi người, âm mưu chiếm đoạt quyền lực.

Lửa càng lúc càng lớn, nhanh chóng lan đến chính điện, Thẩm Thế Chi giương cung: “Cửu Vương, thả Vân Nhi ra!”

Không xa, Tĩnh Nhất sư thái bị đâm một nhát, bà ấy bò tới cứu sư phụ mình, kéo theo vệt máu dài.

Nước mắt ta trào ra, cơ thể run rẩy không ngừng, ta tuyệt vọng nhìn Thẩm Thế Chi: “Thế Chi, bắn đi, đừng do dự.”

Ta mỉm cười, nắm chặt tay Cửu Vương, dùng lực để dao cắt cổ mình.

“Không!”

Cửu Vương ôm chặt lấy ta: “Vân Nhi! Ngươi không thể dễ dàng chết như vậy!”

Một mũi tên xuyên qua ngực hắn, máu phun lên mặt ta, Cửu Vương chết ngay tại chỗ.

Khói mù mịt, Thẩm Thế Chi bế ta ra khỏi đám cháy, dùng áo khoác băng bó vết thương đang chảy máu của ta, binh lính xông vào chùa cứu người và dập lửa.

Lên ngựa, Thẩm Thế Chi một tay cầm dây cương, một tay ôm ta, trong sự chao đảo, mặt ta dính đầy nước mắt của Thẩm Thế Chi, chàng gầm lên: “Vân Nhi, ngàn vạn lần đừng ngủ, ta sẽ đưa nàng đi tìm thái y.”

Cả đời này của ta, trôi dạt như bèo bọt, được biểu tỷ và Linh Lung giúp đỡ bằng cả sinh mạng, lại có được tình yêu của Thẩm Thế Chi như vậy là ta đã mãn nguyện lắm rồi.

 

Phiên ngoại.

Ta lớn lên ở vùng nước phía nam Giang Nam, mẫu thân ta là chủ tiệm thêu Bình Đình.

Nhưng ta không phải con ruột của bà, năm ta ba tuổi, ta chạy nạn đến đây, phụ mẫu và tỷ tỷ ta đều chết trên đường.

Mẫu thân thấy ta đáng thương, thu nhận ta, đặt cho ta một cái tên mới là: Niệm Linh Lung.

Mẫu thân rõ ràng họ Vân, tại sao ta lại phải gọi như vậy?

Mỗi khi ta hỏi, mẫu thân luôn cười mà không trả lời.

Mẫu thân ta là một người kỳ lạ, quanh năm suốt tháng luôn quàng khăn lụa quanh cổ.

Các thợ thêu trong tiệm nói, đó là mốt ở kinh thành, và mẫu thân ta là người từ kinh thành đến.

Nhưng, có lần ta đã lén nhìn qua cửa sổ.

Trên cổ mẫu thân có một vết sẹo màu đỏ sẫm như bị một vật sắc nhọn gây ra.

Mẫu thân có lẽ đã phạm phải tội gì đó nên mới chạy đến Giang Nam?

Ta sống trong nỗi lo âu, sợ rằng một ngày nào đó thức dậy lại trở thành một tiểu hài tử không còn có mẫu thân.

Dường như mẫu thân là một người có nhiều bí mật, mỗi tháng vào ngày mười lăm, trong nhà lại có một vị khách quý đến.

Bà vú nói, đó là Đại tướng quân.

Ông ấy ít nói, chỉ ở cùng mẫu thân ta trong vườn nhìn bà thêu hoa.

Ở lại hai đến ba ngày rồi lại đi.

Hôm nay ông lại đến, khác với mọi khi, ông mặc áo giáp, tay cầm kiếm.

Lông mày rậm, mắt đen, đẹp trai hơn bất kỳ nam nhân nào ta từng thấy trước đây.

Ông dịu dàng gọi mẫu thân ta là Vân Nhi, nắm tay mẫu thân ta nói: “Chiến sự ở Tây Bắc, ta phải đi một chuyến.”

Giọng nói dịu dàng như bông, sợ nặng một chút sẽ làm mẫu thân ta sợ.

“Tướng quân cả đời chinh chiến, bên cạnh phải có người bầu bạn.” Mẫu thân ta ngước lên nhìn ông, mặt không có chút biểu cảm nào.

“Nàng không đồng ý lấy phu quân, ta cũng sẽ không cưới thê tử.” Tướng quân nói với ánh mắt kiên định.

Ta bừng tỉnh ngộ, đây là tình lang của mẫu thân ta.

Đã hai tháng, tướng quân không đến nhà ta.

Mẫu thân ta luôn bình tĩnh, cũng nhờ người đi hỏi thăm từ kinh thành, bà vú nói tướng quân đã chết nơi chiến trường.

Mắt mẫu thân ta ngấn lệ, miệng lẩm bẩm: “Chàng ấy chưa cưới được ta, sao có thể nỡ chết.”

Sau mùa thu, gió không ngừng đập vào cửa sổ, ta không khỏi rùng mình.

“Lung Nhi, thấy lạnh thì đi mặc thêm áo.” Mẫu thân ta nhẹ giọng nói.

Ta vào trong nhà lấy áo khoác, một lát sau, thấy mẫu thân ta và một nam nhân ôm nhau trong nhà chính.

Nhìn kỹ mặt nam nhân… À, là tướng quân.

Chúng ta liền chuyển đến kinh thành.

Ta thắc mắc hỏi mẫu thân, nếu đã yêu tướng quân, sao không lấy ngài ấy sớm hơn?

Mẫu thân nói, trước đây bà cảm thấy mình không xứng đáng có hạnh phúc, nhưng sau này nghĩ thông suốt rồi, bà muốn sống hạnh phúc cho những người không thể trở về.

Cuối cùng họ cũng thành thân, tiếng trống chiêng vang dội, mười dặm kiệu hoa.

Ta trở thành đại tiểu thư của phủ tướng quân có cuộc sống sung túc.

Mẫu thân vuốt tóc trước trán ta, lẩm bẩm: “Linh Lung của chúng ta phải sống thoải mái mới tốt.”

Rõ ràng là chuyện vui, nhưng trong mắt mẫu thân lại ngấn lệ.

Tại sao lại như vậy?

Tiệm thêu Bình Đình cũng chuyển đến kinh thành.

Phụ thân thì luôn khuyên mẫu thân nghỉ ngơi nhiều và đừng lo lắng chuyện tiệm thêu.

Nhưng mẫu thân nói, nữ nhân cũng phải có bản lĩnh để tự lập chứ không nên dựa dẫm vào ai.

Bà không chỉ một lần nhắc nhở ta, phải nhớ kỹ câu này.

Sau đó, ta có thêm một đệ đệ tên là Thẩm Niên.

Thẩm Niên trở thành thiếu tướng lừng danh khắp nơi.

Còn ta là tân chủ nhân của tiệm thêu Bình Đình.

Trong kinh thành ai ai cũng khen ngợi, huynh muội của phủ tướng quân, một quan một thương, chiếm hết nổi bật.