Nàng ấy lắc đầu, nắm tay ta vào nhà, đóng chặt cửa: “Ta luôn muốn xin lỗi muội.”
Ta ngạc nhiên: “Tỷ, không cần…”
“Tất cả là lỗi của ta, hôm đó khi ngài muốn ngươi đi núi Lăng Vân thì ta nên nói ra sự thật. Đêm trước khi ngài xuất chinh, là ta đã hạ thuốc đưa ngài đến trước cửa phòng ngươi. Ta nghĩ rằng như vậy có thể thành toàn cho hai người, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện không hay. Xin lỗi, Vân nhi.”
Ta sững sờ, lắp bắp nói: “Tỷ…”
“Sau buổi yến tiệc trong cung, ta mới nói thật với tướng quân. Vân nhi, ngươi đừng trách tướng quân, ngài ấy có nỗi khổ tâm mới đưa ngươi đi.”
“Tỷ tỷ, ta không trách ai cả.”
Trách ai được đây, xe ngựa là do ta tự nhảy xuống, hài tử là do ta tự mình làm mất, nếu không đau đến tận xương tủy làm sao có thể tỉnh ngộ. [Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó]
Vân Bình Đình nắm lấy tay ta, vẻ mặt nghiêm trọng: “Vương gia đã ra chiến trường, khi ngài trở về, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện. Kinh thành này, không yên bình đâu.”
“Tỷ tỷ, sao kinh thành lại không yên bình?”
“Tộc Hồ xâm phạm biên giới, Cửu Vương nhân cơ hội phát động binh biến ở ngoại ô thành. Tướng quân bảo chúng ta đến đây tĩnh dưỡng, ngài đang dẫn vài ngàn binh lính quyết tử thủ thành môn.”
Hóa ra Cửu Vương đã sớm có ý đồ cướp quyền. Nghĩ kỹ lại, hôm đó trong yến tiệc, ngài nói ta là người của phủ tướng quân Thẩm cũng là để gây mâu thuẫn giữa hoàng thượng và Thẩm gia. Thật là một nước cờ lớn!
Ta nhíu mày: “Tướng quân nắm trong tay ba mươi vạn đại quân, tại sao hiện giờ chỉ còn vài ngàn?”
“Ba mươi vạn tinh binh đã được tướng quân Trần đưa đi biên cương dẹp loạn! Tướng quân nói ngài ấy có thể giữ thành tối đa nửa tháng, nếu sau nửa tháng tướng quân Trần vẫn chưa về, kinh thành sẽ thất thủ!”
Tim ta thắt lại, Thẩm Thế Chi chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?
“Thùng thùng thùng!” Một binh sĩ gõ cửa bước vào: “Phu nhân, địch quân dùng hỏa công công thành, tướng quân trúng tên, tình trạng không rõ.”
Vân Bình Đình mặt mày tái mét, gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Phùng bà bà ngăn cản: “Thiên kim tiểu thư thân thể cao quý, ngài sao có thể chịu đựng được gian khổ đường xá.”
“Quân đội toàn là nam nhân thô lỗ, làm sao chăm sóc tốt cho ngài ấy?”
“Tỷ tỷ, để muội đi, muội đã chết đi sống lại nhiều lần, muội không sợ.”
Vân Bình Đình còn muốn nói gì đó, cuối cùng gật đầu.
Ta giả làm nam nhân, cùng với tiểu binh đi đường nhỏ đến doanh trại.
Bước vào lều, Thẩm Thế Chi ngồi trên giường, cởi trần, thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, nhưng khuôn mặt tái nhợt, môi thâm tím.
Quan y đang bôi thuốc cho ngài, thở dài: “Tướng quân, mũi tên này chỉ cách tim ngài nửa phân, thật may trong cái rủi.”
Thấy ta vào, ngài ngẩn người, sau đó đôi mắt đỏ lên, giọng ngạc nhiên: “Vân nhi?”
“Thẩm tướng quân, tỷ tỷ không yên tâm về ngài, bảo ta đến thăm.”
Cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mình, giọng ta không khỏi nghẹn ngào.
Quan y băng bó xong vết thương, rồi rời khỏi lều. Ta cầm bát thuốc, ngồi bên giường, đút cho chàng uống. Khoảng cách rất gần, có thể nghe thấy hơi thở của chàng, ta đỏ mặt vì ngượng.
Chàng ấy cúi đầu nhìn nửa thân trên trần trụi, muốn lấy áo ngủ bên cạnh nhưng động tác này làm kéo căng vết thương, đau đến mức nhăn mặt.
Ta khẽ cười, lẩm bẩm: “Đâu phải chưa từng thấy, sao lại ngượng?”
Chạm vào ánh mắt sâu thẳm của chàng, ta lại ngượng ngùng cúi đầu.
Trong lều yên lặng rất lâu, chàng ấy nhẹ nhàng mở miệng: “Vân nhi, về chuyện hài tử, ta xin lỗi.”
“Đừng nói nữa, tất cả là lỗi của ta.” Nói xong ta tự cười chua chát.
“Tất cả là lỗi của ta, đêm đó ta tưởng nàng lừa dối ta, ta…”
Ta đặt tay lên miệng chàng, không muốn nghe chàng nói tiếp.
Chuyện này, mỗi lần nhắc lại là một lần ta đau đớn.
Ta giả làm nam nhân, sống trong doanh trại và tận tâm chăm sóc Thẩm Thế Chi.
Trong thời gian này, quân phản loạn nhiều lần tấn công, Thẩm Thế Chi lấy ít địch nhiều, kiên cường chống đỡ, giữ vững cổng thành. Chàng chưa từng dám lơ là, ngày đêm suy tư trước bản đồ, làm vết thương khó lành.
Hôm đó sau bữa tối, ta đề nghị đến suối nhỏ trong doanh trại để giải tỏa tâm trạng, giúp chàng hồi phục nhanh hơn.
Chúng ta đi dọc theo dòng suối nhưng bất ngờ, từ trong bụi rậm xuất hiện hai tên cướp.
Chúng cầm dao nhọn chĩa vào chúng ta: “Đưa hết những thứ quý giá trên người ra!”
Thẩm Thế Chi vừa mới khỏi bệnh, không phải đối thủ của hai tên to con này. Nơi này cách doanh trại vài dặm, gọi cũng vô ích.
Chàng ấy che chắn ta, giọng khàn khàn: “Chúng ta ra ngoài vội, không có thứ gì quý giá.”
Bọn cướp nhìn kỹ, ánh mắt dừng lại ở miếng ngọc bội trên thắt lưng của Thẩm Thế Chi.
“Thứ này không thể cho ngươi, đây là ngọc bội gia truyền của ta.”
Tên cướp muốn vung dao, Thẩm Thế Chi hạ gục hắn trong vài chiêu, nhưng vô tình làm căng vết thương, ôm ngực kêu đau. Tên cướp còn lại nhân lúc chàng ấy không để ý, vung dao về phía ta. Thẩm Thế Chi ôm ta vào lòng lấy thân mình che chở.
Khi lưỡi dao sắp chém xuống, vào thời khắc nguy cấp, một mũi tên bắn trúng lưng tên cướp, hắn ngã gục ngay lập tức.
“Tướng quân, tướng quân ngài không sao chứ. Bọn tiểu nhân đang tuần tra, nghe thấy tiếng đánh nhau liền chạy tới.”
Thẩm Thế Chi ôm ngực: “Không sao, giữ lại chúng, tra hỏi nghiêm ngặt.”
“Tuân lệnh.”
Về đến lều, ta giúp Thẩm Thế Chi cởi áo ngoài, áo ngủ dính đầy máu. Vết thương cũ bị rách, chàng ấy đau đến toát mồ hôi lạnh.
Ta băng bó vết thương cho chàng: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dùng sức.”
Thẩm Thế Chi ánh mắt sâu thẳm, nắm chặt tay ta: “Vân nhi, nàng còn nhớ con chim sẻ xanh đó không?”
Đúng là có một con chim sẻ xanh. Hôm đó tướng quân hạ triều mua về từ chợ tặng cho chúng ta. Ta treo lồng chim lên cây trong sân, luôn trêu chọc nó. Nó không ngừng tìm cách chui ra khỏi lồng.
Không biết tướng quân từ lúc nào đứng sau lưng ta, hỏi ta có thích không.
Ta hỏi anh: “Thích, nhưng có thể thả nó đi không?”
Chàng liền hỏi: “Nếu đã thích, tại sao lại thả đi?”
“Vì thích nên mới mong nó được tự do.”
Tướng quân không nói gì, mở cửa lồng, con chim sẻ xanh bay đi. Chuyện nhỏ như vậy, nhưng chàng ấy lại ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Thế Chi ôm lấy vai ta: “Khi đó, ta đã thích nàng. Vân Bình Đình đối đãi với nàng khác với những tỳ nữ khác, các nàng lại cùng họ, ta suy đi tính lại liền xác định nàng mới là người có hôn ước với ta. Chỉ là, nàng khao khát tự do như vậy, ta không nỡ giam cầm nàng trong phủ tướng quân. Nàng được tự do, còn ta thì không.”
“Khi nàng mang thai, Cửu Vương đã bắt đầu có động thái, ta nắm binh quyền, chắc chắn là mục tiêu của hắn.”
“Ta không biết trong phủ có gián điệp của hắn hay không. Chỉ có thể phủ nhận mọi chuyện, đưa nàng đến núi Lăng Vân, bảo vệ mẹ con nàng an toàn. Nhưng không ngờ rằng…”
Vị tướng quân oai phong lẫm liệt, bị thương nặng cũng không rơi một giọt nước mắt, lại đỏ mắt, nói với ta đầy cảm động.
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, ta lắc đầu liên tục, không nỡ để chàng nói tiếp. Nước mắt nửa năm qua còn nhiều hơn mười mấy năm trước.
Thẩm Thế Chi lau đi nước mắt của ta, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Vân nhi, cho ta thêm một cơ hội để bảo vệ nàng cả đời an yên.”
Ta nhẹ nhàng tựa vào lòng chàng, chàng đã lấy mạng sống để cứu ta, làm sao ta không hiểu tấm lòng của chàng.
Binh lính thấy tướng quân đối xử với ta đặc biệt, trong quân doanh bắt đầu lan truyền lời đồn.
“Tướng quân có phải là đoạn tụ không?”
“Không thể nào, chẳng phải có Tướng quân phu nhân sao?”
“Nhưng họ thành thân nhiều năm không có con, có lẽ là hôn nhân để che mắt…”
“Nhỡ đâu tướng quân không được thì sao?”