Phụ thân ta là một văn sỹ yếu ớt, mẫu thân ta lại là trại chủ Thanh Long trại.
Từ thuở nhỏ, mẫu thân đã dạy ta rằng: “Gặp được nam tử mình vừa ý thì chớ nên nhút nhát, cứ mạnh dạn chiếm lấy.”
Bởi vậy, có lần ta xuống núi, nhặt được một nam nhân dung mạo như ngọc, thân mang trọng thương, bèn đưa về sơn trại cẩn thận chữa trị.
Đợi hắn tỉnh lại, ta liền mượn cớ báo ân, vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, muốn bắt hắn làm ngoại thất của mình.
Cho đến một ngày, ta về phòng sớm hơn thường lệ hai canh giờ, lại nhìn thấy một kẻ mặc áo đen, dáng vẻ là ám vệ, đang quỳ trước mặt Tạ Thính Hàn, trầm giọng nói:
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Điện hạ trách phạt!”
Tạ Thính Hàn mặt đầy giận dữ, đáp:
“ Khốn kiếp, là ai lệnh ngươi đến cứu giá lúc này, ngươi có biết hết hôm nay là cô sẽ được làm chính phu rồi hay không ?”
Ta: “…?”