Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

6:07 chiều – 18/12/2024

6

sau đó, mỗi ngày ta đều đến thăm hắn vào giờ cố định – nói đúng hơn là đến để ngắm nhìn dung nhan của hắn.

chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Thính Hàn, bao nhiêu phiền muộn trong lòng ta liền tan biến sạch sẽ.

trải qua một thời gian ở chung, hiện tại ta thỉnh thoảng còn lẻn đến bầu bạn với hắn lúc nửa đêm.

hắn thường mỉm cười, nhẹ nhàng vén một góc chăn bông, chờ ta vui vẻ chui vào, sau đó ôm lấy ta vào lòng, ấm áp vô cùng.

khi ấy, ta thường cuộn mình trong ngực hắn, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt hắn, vẽ từng đường nét trên mày mắt ấy.

ta vốn không thích đọc sách, nhưng bị phụ thân ép buộc, ta chỉ toàn tìm mấy cuốn có lời văn thú vị để đọc.

nhìn gương mặt của tạ Tạ Thính Hàn, ta bỗng nhớ tới một câu trong tỉnh thế hằng ngôn”:

“ Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. người có cốt cách lại không phải mỹ nhân, người là mỹ nhân lại không có cốt cách. Thế nhân phàm tục, chỉ thấy bề ngoài mà không thấu được cốt cách.

Thế nhưng, ta lại cảm thấy câu ấy không đúng chút nào.

Tạ Thính Hàn thật sự là mỹ nhân có cốt cách.

hôm ấy, ta không đến gặp tạ thính hàn như thường lệ, bởi vì mẫu thân ta đã tìm cho ta một tên “đệ tử”.

nếu là một tiểu hài tử ngây thơ đáng yêu thì thôi, đằng này tên đệ tử kia lại lớn hơn ta nửa tuổi!

Thế này còn ra thể thống gì nữa?

đến một nữ bá vương như ta nghe xong cũng muốn thốt lên một câu thật là bại hoại nho phong!”

thế nhưng, không hiểu mẫu thân ta bị gì, nhất quyết nhét hắn cho ta.

ta không chịu, mẫu thân ghé tai ta thì thầm:

“nghe lời đi, nương nhận bạc rồi! năm mươi lượng bạc đấy, thời buổi này tìm được kẻ ngốc như vậy cũng không dễ đâu! nói không chừng sau khi hắn bái con làm sư phụ, con còn có thể gạt thêm chút bạc nữa!”

ta: “……”

cuối cùng, sau bao nhiêu lời qua tiếng lại, tên đệ tử kia ngoan ngoãn cúi người chào ta:

“sư phụ an khang, đồ nhi tên là thẩm bạch, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh thanh long trại, từ nhỏ liền hướng về giang hồ đao quang kiếm ảnh, mong sư phụ thu nhận.”

ta: “……”

còn đao quang kiếm ảnh nữa chứ.

hắn không biết tùy tiện giết người sẽ bị quan phủ bắt sao?

ta nghiêm mặt, ngữ khí đầy chân thành:

“thẩm bạch à, e là ngươi đến nhầm nơi rồi. trại chúng ta không phải thổ phỉ, cũng chẳng có đao quang kiếm ảnh gì đâu. trận chiến kịch liệt nhất mỗi ngày ở đây, bất quá cũng chỉ là tranh giành miếng thịt khi ăn cơm thôi.”

sắc mặt thẩm bạch thoáng trống rỗng trong chốc lát, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì:

“ta muốn theo sư phụ.”

ta liều mình giãy giụa:

“hay là thế này đi, ngươi nhận mẫu thân ta làm sư phụ, sau đó ta sẽ xem ngươi như tiểu đệ, thế nào?”

thẩm bạch kiên định lắc đầu:

“không được, ta phải theo người.”

ta: “……”

thôi vậy, mặc kệ hắn đi.

không ngờ rằng, ta đi đâu hắn cũng bám theo đó.

kết quả là khi ta đến chỗ Tạ Thính Hàn thì đã muộn mất nửa canh giờ, mà tên Thẩm Bạch vẫn đeo bám theo ta.

Tạ Thính Hàn vừa mở cửa nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, rầm một tiếng đóng cửa lại ngay trước mặt ta.

ta: “……”

xong rồi, lần này không dỗ nổi nữa rồi.

7

ta đầu đau như búa bổ, đang nghĩ cách làm sao để dỗ dành người kia, thì cửa lại mở ra.

Thẩm Bạch lập tức sáng mắt:

“sư phụ, mở cửa rồi!”

“im lặng và đi theo ta.”

Thẩm Bạch thu lại vẻ mặt tươi cười, lặng lẽ theo sau ta.

Tạ Thính Hàn đang ngồi bên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt, chăm chú tính toán sổ sách. ồ, đây chẳng phải sổ sách của mấy cửa hàng đứng tên ta sao?

ta chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, còn Thẩm Bạch vẫn theo sát phía sau, vừa đi vừa tò mò nhìn Tạ Thính Hàn.

ta còn chưa kịp mở miệng, thẩm bạch đã nhanh tay rót một chén trà, dâng đến trước mặt Tạ Thính Hàn.

ta: “?”

Ta ngẩng đầu, thấy Thẩm Bạch đang cười lấy lòng với ta, vẻ mặt hết sức cẩn trọng.

“chát—”

Tạ Thính Hàn đặt mạnh bút xuống bàn, nhướng mày nhìn Thẩm Bạch, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười:

“Ngươi tên là gì?”

Thẩm Bạch vừa định mở miệng, lại quay đầu nhìn ta dò hỏi.

Ta vội vàng gật đầu:

“Hắn hỏi gì ngươi đáp nấy là được.”

“Thẩm Bạch.”

Thẩm Bạch đáp xong, còn nháy mắt với Tạ Thính Hàn một cái.

“Lục Minh Châu là gì của ngươi?”

“Sư phụ.” Thẩm Bạch trả lời rõ ràng.

“ồ?” giọng điệu của Tạ Thính Hàn dường như lạnh thêm vài phần, “thân thiết như vậy?”

hắn hờ hững gật đầu, sau đó thản nhiên nói:

“đã như thế, gọi ta một tiếng sư nương đi.”

Tạ Thính Hàn thản nhiên nhìn Thẩm Bạch, ánh mắt bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, nhưng lời nói lại như đá tảng ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Thẩm Bạch ngây ra như phỗng, ánh mắt kinh hãi quay về phía ta:

“sư phụ, chuyện này không hợp quy củ!”

ta đương nhiên biết là không hợp quy củ. nhưng mà—

“nếu không gọi thì đi tìm người khác làm sư phụ đi.”

ta nhìn Tạ Thính Hàn giả vờ mượn cớ để làm khó dễ mà không khỏi mềm lòng.

ai bảo hắn tuấn mỹ như vậy. ngay cả lúc cố ý gây sự cũng phong nhã tiêu sái, khiến người ta chẳng hề muốn trách phạt hắn nửa câu.

người của ta, tất nhiên có thể tùy ý làm càn.

về phần Thẩm Bạch, hắn nhất quyết muốn nhận ta làm sư phụ, ta cũng đã từ chối rồi, nhưng hắn cứ bám riết không buông. trong lòng ta, hắn đương nhiên chẳng thể so được với tạ thính hàn.

ta không phải kẻ ngốc, lẽ nào không nhìn ra hắn có mưu đồ khác? tuy ta không rõ hắn đang toan tính điều gì, nhưng nhìn hắn vừa rồi ân cần rót trà cho Tạ Thính Hàn, đã thấy không phải kẻ tốt lành gì.

còn Tạ Thính Hàn, hắn cũng có ý đồ với ta thì sao? hắn chỉ có thể toan tính một mình ta, không tranh với người khác, điều đó thì rất tốt.

8

“……”

Thẩm Bạch trầm mặc một hồi, mặt mày méo xệch, cuối cùng thấp giọng gọi một tiếng:

“sư nương.”

Tạ Thính Hàn lúc này sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, nhìn Thẩm Bạch nhàn nhạt nói:

“nếu không có việc gì thì lui ra đi, ta và a viên còn có lời riêng muốn nói.”

Thẩm Bạch ngẩn người một lúc, Tạ Thính Hàn càng nhìn càng lạnh lẽo, ta vội vã đuổi Thẩm Bạch ra ngoài.

cửa vừa khép lại, ta quay đầu liền thấy tTạ Thính Hàn ngồi đó, sắc mặt càng lạnh hơn, ánh mắt u ám nhìn ta.

bước chân ta khựng lại.

“?”

vì sao hắn lại càng giận dữ hơn thế này?

“giỏi lắm, bây giờ còn thu nhận đệ tử. xem ra a viên rất thích hắn nhỉ, còn khắp nơi che chở cho hắn.”

Tạ Thính Hàn cười như không cười.

ta lập tức hiểu ra nguyên do hắn nổi giận, liền vội bước đến gần, kéo nhẹ ống tay áo hắn, khẽ lay lay:

“sao có thể chứ, ta chỉ thích mình Tạ lang thôi. vừa rồi chẳng qua là không muốn hắn chướng mắt Tạ lang mà thôi.”

Tạ Thính Hàn liếc ta một cái, ánh mắt hơi dịu xuống:

“thật không?”

ta lập tức gật đầu thật mạnh.

lúc này Tạ Thính Hàn mới hài lòng, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

ánh mắt ta bất giác liếc sang thư án, thấy bên cạnh nghiên mực có một ống trúc nhỏ.

ta ngẩn người.

loại ống trúc này, mẫu thân ta cũng có một cái.

nó dùng để chứa mật thư, bên trên còn có sợi dây nhỏ để buộc vào chân bồ câu đưa tin.

Tạ Thính Hàn, ngươi rốt cuộc là ai?

Tạ Thính Hàn không nhận ra sự khác thường của ta, chỉ nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, tựa đầu lên vai ta, thoải mái thở dài:

“a viên, ta thật muốn cứ ôm nàng như thế này mãi.”

ta thuận miệng đáp lời, đồng thời chậm rãi dẫn hắn về phía thư án. tay áo khẽ động, ống trúc đã trượt vào ngăn bí mật trong tay áo của ta.

9

ta mở ra mật thư, đọc xong từng chữ từng chữ, lòng bỗng nhiên bình tĩnh lạ thường.

suy nghĩ hồi lâu, ta cầm theo kiếm, sải bước đi thẳng đến viện của Tạ Thính Hàn.

“a viên… a viên?”

mẫu thân nhìn ta đầy nghi hoặc, lên tiếng hỏi:

“ngươi định đi chém ai đấy?”

“một kẻ chuyên nói dối.” ta nghiến răng nghiến lợi đáp.

“ai thế?” mẫu thân tò mò ra mặt, “kẻ nào có thể khiến ngươi tức đến như vậy? là ai, là ai?”

“…”

ta nhìn mẫu thân, trong lòng chợt dâng lên một nỗi áy náy:

“nương, suýt chút nữa nữ nhi vì tham sắc mà làm hại cả sơn trại…”

mẫu thân ngẩn ra, sau đó hỏi:

“tên kia… đẹp trai đến vậy sao?”

“?”

ta vừa mới chực trào nước mắt, nay lại nghẹn cứng tại chỗ, không thể tin nổi nhìn mẫu thân:

“nương chỉ quan tâm mỗi chuyện này thôi sao?”

mẫu thân cười híp mắt đáp:

“ngươi chưa từng nghe phụ thân ngươi nói ư? người ta ai rồi cũng phải chết, hoặc chết vì tai nạn, hoặc chết vì nam nhân.”

ta chần chừ hỏi:

“phụ thân… nói như vậy bao giờ?”

mẫu thân gật đầu cười đáp.

ta hoàn hồn, mặt sa sầm xuống:

“để con đi chém hắn trước rồi nói!”

mẫu thân kéo ta lại, dò hỏi:

“rốt cuộc là chuyện gì, nói với mẫu thân nghe xem. ta không chắc giúp được coni, nhưng vẫn muốn nghe một chút.”

ta nghiến răng nghiến lợi:

“Tạ Thính Hàn vốn không phải thương gia gì cả. hắn chính là thái tử! hắn đến đây là để chiêu an, cố ý lừa gạt con!”

mẫu thân nhíu mày:

“thái tử?”

ta nặng nề gật đầu.

“vậy thì phiền phức rồi, nương trước đây chỉ bắt có mỗi cha con, khi ấy ông ấy là thế tử, bắt về cũng chẳng khó khăn gì. còn thái tử ư, có thể bắt được hay không còn phải xem tạo hóa của con rồi.”

ta đang định gật đầu, bỗng cảm thấy không đúng:

“khoan đã, phụ thân là thế tử?”

mẫu thân ta thản nhiên gật đầu.

ta ngây ngẩn cả người:

“không phải ông ấy chỉ là một thư sinh nghèo thôi sao?”

mẫu thân khoát tay:

“chuyện này con đừng quản, trước mắt cứ lo bắt thái tử của con về rồi tính.”

ta lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi:

“bắt cái gì nữa! hắn rõ ràng là muốn chiêu an võ bang chúng ta, căn bản là không muốn ở bên con. con sẽ nhốt hắn cả đời trong tiểu viện kia, để hắn không bao giờ dám nghĩ đến chuyện này nữa!”

mẫu thân trợn to mắt, vẻ mặt đầy bội phục:

“không hổ là nữ nhi của ta, kế sách tốt như vậy mà cũng nghĩ ra được.”

10

ta đẩy cửa bước vào, thấy Tạ Thính Hàn vẫn đang ngồi bên bàn viết gì đó.

vừa thấy ta, hắn lập tức thu tờ giấy vào trong tay áo, sau đó bình thản mỉm cười đón ta:

“a viên.”

ta nhìn hắn, gọi:

“Bạch Chỉ.”

“Có nô tỳ.”

Bạch Chỉ cầm một sợi xích vàng dài, một đầu có vòng khóa lớn như cổ tay, đưa tới trước mặt ta.

Tạ Thính Hàn có chút bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

“a viên, đây là…”

ta mặt không cảm xúc, lạnh giọng hỏi:

“tay hay chân, thái tử điện hạ tự chọn đi.”

Tạ Thính Hàn thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh:

“chân đi.”

hắn quả nhiên chẳng câu nệ tiểu tiết.

ta tức đến bật cười, kéo hắn đến bên giường, đẩy mạnh hắn ngã xuống, sau đó cúi người khóa xích vào chân hắn.

“…”

Tạ Thính Hàn khẽ rên một tiếng, còn ta cắn chặt môi, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.

cái khóa này rốt cuộc làm thế nào để đóng lại?

ta lóng ngóng một hồi, mồ hôi sắp túa ra thì Tạ Thính Hàn khẽ thở dài. hắn chậm rãi ngồi dậy, từ tốn đưa tay gạt nhẹ một mảnh vàng trên vòng khóa, rồi đẩy một cái.

“cạch.”

khóa đóng lại.

ta: “…”

thấy khóa đã chốt, ta đứng thẳng dậy, vung tay kéo tay áo hắn một cái, vài phong thư từ trong đó rơi xuống đất.

sắc mặt tạ thính hàn thoáng lộ vẻ hoảng loạn:

“a viên!”

ta phớt lờ hắn, nhặt thư lên, ngồi xuống bàn đọc từng bức một.

đọc xong, ta trầm mặc hồi lâu.

mấy bức thư này, lại chẳng có chút chính sự nào.

người khác hỏi hắn: “điện hạ ẩn nhẫn bao ngày, có thu được kết quả gì chưa?”

hắn đáp: “nói với phụ hoàng, thanh long trại kỷ cương nghiêm minh, gió hòa sóng lặng, không cần chiêu an. ngoài ra, chuẩn bị cho ta một sợi xích vàng.”

người khác lại hỏi: “điện hạ, bệ hạ nói đã không cần chiêu an, vậy bao giờ điện hạ hồi cung? hoàng hậu nương nương nhớ người lắm rồi.”

hắn đáp: “tạm thời chưa về được. nói với phụ hoàng, để thanh long trại thuận theo triều đình, đôi bên hỗ trợ lẫn nhau, ta đã kết thân với tiểu trại chủ của họ. bảo mẫu hậu chuẩn bị hỷ phục cho thái tử phi đi.”

người khác nói: “điện hạ, nương nương giận rồi. bà ấy điều tra lai lịch của thái tử phi, hỏi ngài vì sao lại cưới một nữ tử lăng nhăng như vậy, sau này nếu thái tử phi không cần ngài nữa thì làm sao? bất quá, hỷ phục đã chuẩn bị xong cho ngài và thái tử phi rồi.”

hắn đáp: “a viên tuy có chút ngốc nghếch, nhưng quả thực rất xinh đẹp. lấy tư sắc của cô gia, muốn giữ nàng bên mình không phải chuyện khó. nếu thật sự có ngày nàng để mắt đến kẻ khác, ta sẽ giam nàng trong cung, khiến nàng không nhìn thấy bất kỳ ai nữa.”