Phụ thân ta là một văn sỹ yếu ớt, mẫu thân ta lại là trại chủ Thanh Long trại.
Từ thuở nhỏ, mẫu thân đã dạy ta rằng: “Gặp được nam tử mình vừa ý thì chớ nên nhút nhát, cứ mạnh dạn chiếm lấy.”
Bởi vậy, có lần ta xuống núi, nhặt được một nam nhân dung mạo như ngọc, thân mang trọng thương, bèn đưa về sơn trại cẩn thận chữa trị.
Đợi hắn tỉnh lại, ta liền mượn cớ báo ân, vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, muốn bắt hắn làm ngoại thất của mình.
Cho đến một ngày, ta về phòng sớm hơn thường lệ hai canh giờ, lại nhìn thấy một kẻ mặc áo đen, dáng vẻ là ám vệ, đang quỳ trước mặt Tạ Thính Hàn, trầm giọng nói:
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Điện hạ trách phạt!”
Tạ Thính Hàn mặt đầy giận dữ, đáp:
“ Khốn kiếp, là ai lệnh ngươi đến cứu giá lúc này, ngươi có biết hết hôm nay là cô sẽ được làm chính phu rồi hay không ?”
Ta: “…?”
1
“Tiểu thư, người rốt cuộc đã trở về! Vị công tử kia tỉnh rồi!”
“Nhanh như vậy sao?” Ta giật mình, vội vã bước vào phòng.
Nam nhân ấy đang tựa người trên giường, một thân bạch y buộc lỏng lẻo, tóc dài chưa buộc, một lọn rũ trước ngực, dung nhan như họa, thanh nhã thoát tục.
Thấy ta bước vào, hắn ngừng cơn ho khẽ, mỉm cười nhạt:
“Đa tạ cô nương đã ra tay tương cứu.”
Thiên a, đây đúng là một mỹ nhân tuyệt thế!
Nam nhân này là do ta nhặt được hai ngày trước khi xuống núi. Khi ấy, hắn nằm trong rừng trúc, thương tích đầy mình, đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Nghĩ đến câu “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp,” ta liền sai gia nhân đưa hắn lên xe ngựa, định khi hắn tỉnh lại thì thưởng chút bạc rồi tiễn đi.
Nào ngờ, khi Bạch Chỉ lau mặt cho hắn thì kích động reo lên:
“Tiểu thư! Vị công tử này còn tuấn mỹ hơn cả nam tử trong thoại bản mà người đọc!”
Ta vốn đang dưỡng thần, nghe vậy liền bật dậy, mở mắt tò mò:
“Thật sao? Mau để ta xem thử!”
Vừa nhìn, ta liền ngây người, mỹ naam này quả thực đẹp như tiên giáng trần!
Ta chợt nhớ đến lời mẫu thân thường dạy: “Gặp được nam tử con hợp tâm ý thì đừng bỏ lỡ! Nếu hắn không theo, ngươi liền dụ dỗ; dụ dỗ không được thì uy hiếp; uy hiếp không xong thì cứ nhốt lại!”
Nhìn nam nhân trước mắt, ta xoa cằm cười gian xảo:
“Gặp được ta, coi như ngươi có phúc rồi!”
Hắn đứng ngẩn người, bất giác không nói nên lời.
“Cô nương?” Nam nhân nhẹ kéo vạt áo, dáng vẻ bối rối, vành tai khẽ đỏ.
Ta hồi thần, mỉm cười hòa nhã:
“Xin hỏi quý danh công tử là ..?”
“Tại hạ Tạ Thính Hàn, là con của một thương nhân. Mấy ngày trước theo đoàn buôn đi xa, không ngờ gặp phải cường đạo. May nhờ cô nương cứu giúp, tại hạ mới còn mạng này.”
“Ồ…” Ta khẽ gật đầu, tiếp tục dò hỏi:
“Vậy công tử bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vài tháng trước, tại hạ vừa làm lễ cập quan”.
Hai mươi tuổi!
Tuổi này tốt lắm, trẻ khỏe, khí thế bừng bừng!
Ta ngầm gật gù trong lòng, lại hỏi:
“Công tử đã có hôn hứa hay chưa?”
“Chưa từng.”
Ta thầm vui mừng trong bụng, đây chẳng phải là phu quântrời định của ta hay sao?
Quả là điềm lành từ trời cao ban xuống!
“Vậy còn cô nương?”
“Ta ư? Ta họ Lục, tên Minh Châu, năm nay mười bảy tuổi. Phụ thân ta tên Tần Dực, mẫu thân ta là Lục Yến. Phụ thân là một thư sinh nghèo, còn mẫu thân ta chính là trại chủ Thanh Long trại. Nói trắng ra, ta chính là đại vương của trại này. À, phải nói rõ, trại chúng ta không phải sơn tặc, đã được quan phủ cấp phép đàng hoàng, là một võ bang chính quy.”
Tạ Thính Hàn khẽ mỉm cười, ôn tồn nói:
“Ơn cứu mạng của cô nương, tại hạ không biết lấy gì báo đáp…”
“Vậy thì lấy thân báo đáp đi! Ngươi theo ta, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết!”
Ta cười vui vẻ, liền tiếp lời hắn.
Tạ Thính Hàn sững sờ nhìn ta, sắc mặt thoáng ngây ngẩn.
Ta lại chột dạ, khẽ ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
“Sao hả, ngươi không đồng ý sao?”
Lòng ta lại có chút bất an, liền hỏi lại :
“Ngươi không nguyện ý sao?”
Tạ Thính Hàn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, dáng vẻ như đang suy tư điều gì.
Ta tiếc nuối nói:
“Ngươi yên tâm, ta không phải kẻ lưu manh, nếu ngươi không muốn thì thôi…”
“Được, vậy bao giờ chúng ta thành thân?”
Tạ Thính Hàn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt bình thản vô cùng.
“A?”
Ta ngây người, kinh ngạc không thôi.
Vậy là… xong rồi sao?
Ta có phu quân rồi ư?
Không đúng, hắn sao lại đáp ứng một cách sảng khoái như thế?
Chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì khác?
Tạ Thính Hàn tựa như nhìn thấu tâm tư ta, khẽ nhếch môi cười:
“Ta đối với cô nương, là nhất kiến chung tình.”
Ôi trời đất ơi, câu này suýt nữa làm hồn ta bay khỏi xác.
“Vài ngày nữa, ta sẽ mang lễ vật đến cầu thân…”
“Việc thành thân e là chưa thể được.” Ta vội vàng cắt ngang lời hắn, trong lòng chợt có chút chột dạ.
Nghĩ đến phụ thân cổ hủ kia của ta, đầu ta lập tức đau như búa bổ:
“Thế này đi, chi bằng chúng ta tạm nói khác. Ta sẽ bảo ngươi là nghĩa huynh ta nhận, bên ngoài ta gọi ngươi là huynh trưởng, còn trong phòng, ngươi gọi ta là phu nhân?”
Sắc mặt Tạ Thính Hàn lập tức trầm xuống:
“Ta chẳng lẽ khó coi đến mức không thể gặp người?”
“Không phải…” Ta khổ sở vô cùng, đành nói:
“Hoặc là, ngoài sơn trại của ta có một tòa biệt viện. Ngươi tạm thời ủy khuất một chút, làm ngoại thất của ta, cứ ở đó trước…”
Sắc mặt Tạ Thính Hàn càng thêm âm trầm:
“Ta đường đường một nam tử, lại phải làm thiếp ư?”
Ta: “…”
“Xem ra, cô nương chẳng phải thực tâm muốn cùng tại hạ thành thân. Thôi thì, đợi thương thế của ta lành lại, ta liền rời đi vậy.”
Cô cái gì mà nương, sao hắn vừa giận liền nói năng hồ đồ thế này?
Ta tâm tư lơ đãng, ánh mắt vô tình nhìn thấy Tạ Thính Hàn vừa nói vừa siết chặt lại vạt áo đang buông lỏng.
Ta lập tức tinh thần phấn chấn:
“Ngươi làm gì mà đã nóng nảy như vậy?”
Vừa nói, ta vừa thừa cơ kéo dây đai bên hông hắn một cái.
Ấy, sao kéo không ra?
Cúi đầu nhìn kỹ, Tạ Thính Hàn đang giữ chặt dây đai, ánh mắt kiên định, vẻ mặt như thể thề chết bảo vệ sự trong sạch của mình.
Ta xấu hổ cười gượng, lặng lẽ thu tay về.
“Danh phận.” Tạ Thính Hàn nhìn ta, nói từng chữ một.
“Cho cho cho, chắc chắn sẽ cho!” Trong khoảnh khắc ấy, linh quang lóe lên trong đầu, ta nghiêm túc nói:
“Nhưng ta tất nhiên phải khảo sát ngươi trước đã. Như vậy không quá đáng chứ?”
Tạ Thính Hàn trầm mặc giây lát, sau đó gật đầu.
“Trước khi được ta chấp thuận, ngươi cứ làm ngoại thất của ta đi.”
Sắc mặt Tạ Thính Hàn đen lại, giọng nói lạnh băng:
“Cuối cùng, ta vẫn phải làm thiếp sao?”
Thấy hắn bới móc từng chút một, ta mất kiên nhẫn, phất tay nói:
“Được rồi, không thành thân nữa, ngươi đi đi!”
Sắc mặt Tạ Thính Hàn lại thay đổi, hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, nói:
“Thực ra… làm thiếp cũng không tệ… khụ, cuối cùng cũng sẽ thành chính thất thôi.”
2
Sau khi đưa hắn về sơn trại, ta vốn định chạy đi nói với mẫu thân, nào ngờ lại đụng ngay phụ thân.
Phụ thân ta là một văn sĩ yếu đuối, bộ dạng trắng trẻo thư sinh, nhìn chẳng khác gì tiểu bạch kiểm.
Mẫu thân lại yêu phụ thân đến chết đi sống lại.
Mẫu thân ta thường nói nàng và phụ thân là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ta luôn cảm thấy mẫu thân đã đoạt phụ thân về trại, ép làm áp trại phu quân.
Phụ thân ta bụng đầy kinh luân, nhưng khổ nỗi mẫu thân lại là một nữ hán tử không câu nệ tiểu tiết, đối với mấy lời thánh nhân đạo lý của ông thì tai trái nghe vào, tai phải đi ra.
Mỗi khi phụ thân giảng đạo lý chưa được hai câu, mẫu thân liền “chụt” một cái hôn lên môi ông, mặt đầy vẻ uy hiếp:
“Nếu chàng còn niệm kinh, ta liền hôn chết chàng!”
Phụ thân chỉ đành bất đắc dĩ ngậm miệng, một chữ cũng không dám nói nữa.
Sau này có ta, phụ thân vui mừng khôn xiết, bắt đầu hăng hái dạy dỗ.
Nhưng e rằng tính tình ta theo mẫu thân, ngày ngày trèo cây trộm trứng chim, xuống sông bắt rùa, đúng là một tiểu nữ bá vương.
Phụ thân ta hận ta không thể thành tài, ngày nào cũng lôi ta ra mà giảng tứ thư ngũ kinh.
Lỗ tai ta nghe đến chai cả rồi, nhưng cũng chẳng dám không nghe.
Bởi trong lòng mẫu thân, ta vốn không sánh bằng phụ thân, chỉ cần ta không làm phiền ông, mẫu thân cái gì cũng chiều theo ý ông.
Thật khổ nỗi, ta rõ ràng chính là một đứa con ngoài ý muốn!
“Á Viên, sách hôm nay đã học thuộc chưa?”
Giọng nói ôn nhu của phụ thân vang lên.
Ta lập tức ủ rũ mặt mày, khóc than:
“Phụ thân à, con không muốn học đâu.”
Phụ thân khẽ thở dài, cẩn thận chỉnh lại áo ta rồi nói với vẻ nghiêm nghị:
“Á Viên, con đừng học theo mẫu thân con, suốt ngày chẳng chút đoan trang thục nữ gì cả.”
Ta không phục, liền buột miệng nói:
“Mẫu thân thì sao? Nếu người không mạnh mẽ như vậy, phụ thân làm sao bị cướp về trại làm áp trại phu quân?”
Phụ thân: “……”
Ta chột dạ gãi gãi mũi, nhỏ giọng nói:
“Phụ thân, con không có ý đó đâu.”
Phụ thân nheo mắt đầy cảnh giác:
“Chẳng lẽ sau này con cũng muốn giống mẫu thân con, cướp người về làm phu quân?”
Ta: “……”
Phụ thân à, người quả nhiên đoán như thần, nữ nhi sớm đã cướp người về rồi.
Ta nhìn ông, nghiêm mặt đáp:
“Đương nhiên là không rồi! Con nào phải hạng người như vậy!”
Phụ thân vừa thở phào nhẹ nhõm, thì Bạch Chỉ từ đâu chạy tới, vui mừng nói:
“Tiểu thư, nô tỳ đã nhắn với lão Vương dưới núi về chiếc xích vàng rồi! Hắn bảo đảm sẽ làm một chiếc dây vàng hoa lệ, vừa tinh xảo lại đầy thú vị cho tiểu thư!”
Ta: “……”
Ngươi thật biết chọn lúc để xuất hiện a!
Sắc mặt phụ thân lập tức thay đổi:
“Xích vàng?”
Bạch Chỉ lúc này mới nhìn thấy phụ thân, sắc mặt lập tức biến đổi:
“Phu… phu nhân.”
Phụ thân lập tức quay đầu nhìn ta, giọng đầy nghiêm nghị:
“Lục Minh Châu, con có việc gì giấu ta phải không?”
Ta hoảng hốt, vội vàng nói:
“Con có gì mà phải giấu chứ? phụ thân người thật hay đùa ! Chúng ta là phụ tử, chẳng lẽ còn không có chút tín nhiệm hay sao? Người nói vậy khiến lòng con thật đau xót! Con chẳng phải luôn là một nữ nhi ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đáng yêu, nghe lời, đoan trang, dịu dàng, lại còn thông minh lanh lợi, tư thái yểu điệu, tài đức vẹn toàn sao? Chẳng phải người thường nói ‘một lời thiện làm ấm lòng ba mùa đông, một lời ác làm lạnh lòng ba mùa hạ’ ư? Lời này là phụ thân người dạy con đấy, người có biết vừa rồi người đã làm tổn thương lòng nữ nhi đến nhường nào không…”
Phụ thân nghe mà đầu óc quay cuồng, phất tay áo tức giận:
“Phiền chết đi được! Con quả thực còn ồn ào hơn cả đám lão thần trong nội các triều đình kinh thành!”
Ta lập tức đứng thẳng người, lí nhí đáp:
“Chuyện nhỏ ấy mà, con học từ bà Lý bán rau ở cổng thành đấy.”
Phụ thân hoàn toàn sụp đổ, gào lên:
“Ta mặc kệ con! Mặc kệ con luôn! Mẫu thân con có dỗ ta thế nào cũng vô ích!”
Nói xong, phụ thân liền phất tay áo bỏ đi.