Phu quân và sủng thiếp của hắn cùng lúc bị bọn sơn tặc bắt cóc, nhưng số tiền mà ta có chỉ đủ để chuộc một người.
Ta không do dự mà chọn cứu phu quân, người cơ thể suy nhược và mắc nhiều bệnh.
Nhưng khi hắn được cứu, lại đánh ta và trách ta không dùng chính mình để cứu tiểu thiếp mà hắn yêu nhất. Điều này khiến cho sự trong trắng của nàng
ta bị sơn tặc vấy bẩn.
“Tại sao ngươi không tới sớm hơn? Tại sao người bị làm nhục không phải là ngươi?” Hắn vừa đánh vừa mắng.
Cứ như thế, ta bị hắn tức giận đánh chết.
Mở mắt ra. Ta quay lại vào ngày giao nộp tiền chuộc. Lần này, ta không giao tiền để chuộc người, mà muốn lấy mạng chó của chúng đi.