Tiêu Tập la lớn: “ta nói ngươi quỳ nghiêm túc vào,”
Nhưng bên tai ta toàn tiếng ù ụ trước mắt toàn là máu.
m thanh cuối cùng mà ta nghe là tiếng gọi hoảng loạn của nha đầu. “Không hay rồi, phu nhân không còn thở nữa.”
“Số tiền đủ rồi, Nói đi, muốn bọn ta thả ai?” Bên Tai truyền đến giọng nói của người đàn ông.
Ta mở mắt, nhìn rõ mọi thứ. Nhất thời bị sốc. “Thế mà lại trùng sinh rồi?”
Quay về cái ngày giao tiền cho sơn tặc để chuộc người.
“ Ngơ ngác làm gì? Nói nhanh đi, phu quân của ngươi hay con tiểu thiếp Kia, chọn ai?” Sơn tặc vừa sờ ngân phiếu vừa hỏi.
Ta không nói gì cả. Lập tức giành lại số ngân phiếu.
“Giết hết cho ta.”
Sơn tặc nhất thời ngơ ra, không kịp phản ứng với lời ta nói.
“Giết ai? “
Ta lấy lại hết ngân phiếu, Cười nhạt, nói: “Còn ai vào đây nữa?” Nói xong, ta đứng dậy rời đi.
Sơn tặc gấp gáp giữ ta lại, ta ghét bỏ hắn mà nói: “ Làm gì đấy ? Không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Hắn gấp gáp giơ hai tay lên, tỏ ý sẽ không lộn xộn được.
“Được, được, ta không đụng ngươi. Nhưng không phải vừa nãy đã nói rõ rồi
sao? Sáo ngươi lại thay đổi như vậy?”
Ta đập bàn, nghiêng người, nhìn thẳng hắn.
“Cái đó không chắc, ta mà vội thì sẽ cắn bừa đấy. Ngươi nói xem nếu ta la lên ngươi là sơn tặc, ngươi còn có thể quay về báo cáo cho lão đại à?”
Hắn hoảng hốt lập tức nở nụ cười, mời ta ngồi xuống. “Ha ha ha, phu nhân, có gì cứ từ từ nói.
“Có lẽ ta đã nghĩ kỹ rồi.” Ta từ từ thưởng thức trà.
“Hắn sắp khóc tới nơi rồi, đó là phu quân của người đó. Ngươi suy nghĩ lại xem.”
“Phu quân của ta?” Ta sờ cằm, nhớ về ký ức kiếp trước.
Hắn nghĩ ta động tâm, cho nên cười nói: “Tục ngữ có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Huống hồ phu nhân và phu quân.
“Giết tên đàn ông trước.”
Ta dứt khoát cắt lời hắn, hắn nhất thời há hốc miệng.
Ta không phí lời nữa, lập tức rời đi.
Hắn còn đưa ra cái giá cuối cùng: “Phu nhân giảm cho người 4 phần, giảm năm phần, có được không?”
Ta quay đầu cười nhạt đánh gãy xương chúng cho ta.
Nửa tháng sau, cả hai quay về với gương mặt bầm tím và sưng vù.
Tên cướp không giết chúng, nhưng vì không lấy được gì từ trên người chúng, cho nên hắn rất tức giận đánh cho một trận. Nhìn tổng thể có vẻ Liễu Bích Như vẫn ổn, chỉ là gò má có chút đỏ. Vẻ mặt của nàng ta như chịu rất nhiều uỷ khuất, vặn vẹo đáng thương trong vòng tay của Tiêu Tập.
Ta nhìn khuôn mặt sưng tấy của Tiêu Tập, có lẽ hắn đã gánh chịu hết đòn thay cho nàng ta.
Dù gì, hắn cũng nói rồi, sẵn sàng chết vì Liễu Bích Như, hôm nay coi như đã thực hiện rồi.
“Tiện nhân tại sao lại không cứu bọn ta?” Tiêu Tập vừa thấy đã tát ta một cái, nhưng dùng lực quá sức nên tự ngã xuống đất.
Ta vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí không thèm trốn đi.
“Lão gia, đừng dọa Bích Như mà.” Liễu Bích Như ôm Tiêu Tập khóc thút thít, Tiêu
Tập cười yếu ớt với nàng ta. “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ta không nhịn được lên tiếng. “Ta cứ nghĩ những ngày tháng trên núi sẽ khó khăn, phu quân có bệnh bẩm sinh, e rằng đã mất nửa mạng rồi. Nên đã sai người đi nấu canh nhân sâm, giúp chàng kéo dài tuổi thọ. Kết quả, phu quân vẫn có thể đứng đây đấu võ mồm với ta. Xem ra chưa đủ đau khổ rồi, vậy thì canh nhân sâm cho chó ăn đi.”
Liễu Bích Ngưu lập tức đứng chắn trước Tiêu Tập, chỉ tay mắng ta:
“Tỷ tỷ đừng làm loạn nữa”
“Tỷ là thê tử của phu quân, tại sao không yêu chàng ấy bằng một tiểu thiếp như muội? Tỷ làm sao xứng làm chính thê?”
“Bốp” ta tát nàng ta một cái lực không hề nhỏ, nhưng không đủ để nàng ta ngã xuống đất.
Liễu Bích Như lại giả vờ ngã xuống kế bên Tiêu Tập, che mặt giả vờ vô tội tỷ tỷ.
“Tỷ ức hiếp muội.”
Ta nhếch mép khinh bỉ. “Ta quá rộng lượng, nên mới để một tiểu thiếp như ngươi dám ra tay với chính thê. Ngươi biết rõ ta là chính thê, chỉ cần ta muốn, dù ta có bảo ngươi đi chết thì ngươi cũng phải cảm tạ. Ai dạy ngươi láo xược như vậy, dám ở trước mặt ta sủa loạn?”
Lời vừa dứt, cổ tay ta bị hắn nắm chặt. Tiêu Tập tức giận trừng mắt tiện nhân.
“AI cho ngươi vô lễ như vậy, hôm nay ta sẽ sửa lại gia phả”
Thấy hắn dơ tay định tát. Ta nhẹ nhàng giơ tay lên, lật ngược tình thế, đẩy hắn ngã xuống đất trên nền lạnh buốt.
Không có tiền chuộc, bọn cướp, đương nhiên không để bọn họ có lợi.
Bệnh phổi của Tiêu Tập tái phát suốt nửa tháng, đã rất nghiêm trọng. Cô không mất nhiều công sức để đối phó.
“Khụ khụ khụ, ngươi tiện nhân,” :Liễu Bích Như gấp gáp chạy đến ôm chầm lấy hắn.
“Phu quân, sao thế?” Ngữ điệu dường như sắp khóc.
Tiêu Tập nhịn ho ấm áp dỗ cô ta không sao: “Nàng không cần lo lắng.”
Ta cười khinh bỉ.
“Người đâu đưa lão gia về phòng nghỉ ngơi, đừng ở bên ngoài làm mất mặt nữa.”
“Ta xem ai dám” Tiêu Tập giận dữ gầm lên, thể hiện sự uy nghiêm của một lão gia.
“Ta dưỡng bệnh chỉ cần đúng 2 ngày. Liễu phu nhân và người của nàng sẽ chăm sóc ta. Đại phu nhân và thuộc hạ không được đến gần ta. Còn nữa, Nhốt đại phu nhân vào phòng củi cho ta,”
Ta nhẹ giọng cảnh báo: “Ngân lượng đều trong Tay ta, để ở nơi nào chỉ mỗi ta biết”
Nếu còn muốn ta mời đại phu đến chữa bệnh thì nên câm miệng lại đi.
Vừa nói xong nàng ta lập tức nổi giận:
“Được ngươi đợi đấy, lão gia, Bích nhu dìu người về phòng”
khi đi ngang qua ta, đột nhiên liễu Bích nhu thì thầm vào Tai ta một câu:
“Tỷ tỷ không được yêu thương thì mới là thiếp”
Ta xoay đầu nhìn bóng lưng 2 người bọn họ cười thành tiếng.
Tiêu tập loạng choạng bước đi, vừa nhìn là biết không còn sống được bao lâu, tại sao còn có người xem hắn là bảo bối.
Nhưng ngẫm nghĩ hắn đáng bị như vậy.
Kiếp trước ta kịp thời cứu hắn,giúp hắn sống thêm được mấy năm, kiếp này ta phải tận mắt chứng kiến hắn chết.