Tiêu tập nói được làm được. Nửa thắng này không hề cho ta và người của ta lại gần.
Đại phu đến báo cáo bệnh tình của hắn cho ta. Mỗi lần ta đều nói một câu
“có chuyển biến tốt hơn không”
Đại phu khó khăn lắc đầu. Ta đưa ngân lượng cho ông tiếp tục duy trì.
Lúc đầu đại phu không dám tin, còn nhắc nhở ta:
“Tiêu đại nhân thân thể suy nhược, khoảng thời gian này không tiện ngủ cùng phòng
hay là người khuyên đại nhân để ngài ấy và tiểu thiếp tiết chế lại một chút”
Ta lập tức tiến lên: “Có hương nào trợ hứng không, giúp ta bỏ vào phòng bọn họ”
“Sao người lại ăn nói hồ đồ như vậy?”
Ta đưa ngân lượng Cho ông ta, đại phu liền nuốt nước bọt gật đầu.
sau đó, điều ta thích nhất mỗi ngày chính là cắn hạt dưa, ngồi nghe ngự y chẩn đoán mạch.
Liễu Bích như và tiêu tập sau khi vui vẻ liền mỉa mai ta.
Còn ta ngày ngày chỉ ngồi thưởng trà, buồn chán thì lấy ngân lượng, ngày nào cũng đặt mua trang sức và y phục, vô cùng vui vẻ.
Nhưng những ngày tháng vui vẻ đó sẽ sớm kết thúc. Bởi vì Tiêu lão phu nhân tiêu – người mẹ chồng khó tính đã đến.
Lão phu nhân vừa vào phủ đã nói ta đến gặp bà. Ta đến trước phòng bà chờ cả nửa tiếng. Người hầu của bà vẫn cứ nói: ‘Lão phu nhân chưa thức dậy. Xin phu nhân chờ một lát.’
Người hầu thân cận của ta, Hộc Châu mất kiên nhẫn: “Một lát lại một lát. Làm gì có ai đi ngủ vào buổi chiều, lại còn nửa tiếng vẫn chưa thức? Rõ ràng là lão phu nhân bảo phu nhân đến đây. Trời thì lạnh, đất thì bị tuyết bao phủ. Người đến rồi thì không ra gặp, là ý gì đây?”
Ta nhìn Hộc Châu rồi nói: “Không được hỗn hào”
Người hầu kia thấy ta như vậy, hừ một tiếng rồi nói: ‘Hai người, các ngươi vẫn còn một người hiểu chuyện. Nhớ cho kỹ, ở Tiêu Gia, lão phu nhân chính là trời. Và muốn các người đợi bao lâu, thì các người phải đợi bấy lâu.'”
Nói xong liền quay người đi vào phòng.
Ngày thứ chín của mùa đông, vừa rơi một trận tuyết. Tay của ta và hộp châu lạnh đến nỗi cứng lại, một lớp tuyết mỏng rơi dưới chân ta. Ta ngẩng đầu thấy trời đã tối. Nắm chặt tay hộp Châu: “Đi thôi”
vừa đi được một lúc lại đụng mặt liễu Bích như: “Phu nhân rất thích canh mà muội nấu, vừa khéo muội đem qua Cho bà uống”
Liễu Bích như miễn cưỡng hành lễ, vẻ mặt đắc ý khoe khoang .
Hộc Châu miệng nhanh hơn não nói: “Ta thấy người nên cút về đi, Tiêu phu nhân ngủ cả buổi chiều chưa thức đâu”
Nàng ta đặt tay trên môi rồi nói: “ có việc như thế à ?, không sao, ta đứng ngoài đợi là được rồi”
Nàng ta nhìn ta khinh bỉ: “ta không phải là loại người không đợi được liền đi như vậy, chẳng tôn kính lão phu nhân gì cả”
Hộc Châu muốn đánh cô ta, nhưng ta sợ liễu Bích như vu cáo. Tay kéo hộc Châu đi qua.
Liễu Bích như đến trước cửa, chưa bao lâu, trong phòng truyền ra giọng nói của lão phu nhân
“Đứa nhỏ ngốc này, trời lạnh như thế còn đích thân qua đây làm gì, Sai người đem đến Cho ta là được”
“Người đâu mang chiếc áo choàng lớn của ta đến, khoác Cho Bích nhu đi”
“còn nữa hâm nóng lại canh đi”
Mộc Châu tức giận mắng: “Ngủ cái gì mà ngủ, rõ ràng là không muốn gặp chúng ta, gọi người đến đây rồi giả vờ ngủ, bắt đứng ngoài chờ, đúng là không đáng tôn trọng”
Ta nhìn mà cười nhạt một cái, cũng không ngạc nhiên về cách hành xử của lão phu nhân.
Kiếp trước, con trai bà ta ở trước mặt bà đánh ta một trận, nhưng bà chỉ nói một câu:
“Phụ nữ là phải dạy dỗ, mới có thể trở thành hiền thê lương mẫu rất tốt, đánh một cái cũng là đánh, đánh một trận cũng là đánh dứt khoát diệt tận gốc”,
Trong bữa tối ta vừa ngồi vào bàn, lão phu nhân đột nhiên chỉ ta:
“Ngươi quỳ xuống cho ta”
Ta nhíu mày: “ Tại sao”
Người hầu bên cạnh lão phu nhân hét lên: “Ngươi còn dám hỏi tại sao à?”
“Ta hỏi ngươi tại sao buổi chiều lại tự ý rời đi?”
ZLiễu Bích nhu thưởng thức trà và nói: “Ở tiêu gia lão phu nhân chính là trời,
chỉ là bảo tỷ tỷ chờ một lát, thế mà tỷ lại tức giận với lão phu nhân, thật là….”
Nàng ta lắc đầu đánh giá ý từ trên xuống dưới: “tỷ tỷ là chính thê, lẽ Ra phải có khí phách như mọi người mới đúng, việc này truyền Ra ngoài sẽ làm mất mặt”
Tiêu gia lão phu nhân tán thưởng nàng, sau đó trừng mắt với ta:
“Chính thê mà còn không hiểu chuyện bằng một tiểu thiếp, nực cười”
Người hầu Kia lập tức hùa theo:
Tống Cẩn Nhiên, không mau chóng nghe lời lão phu nhân quỳ xuống”
Hộc Châu tức giận: “Rõ ràng là do lão phu nhân cố ý làm khó, bắt bọn ta đợi nửa tiếng dưới trời tuyết rơi lạnh lẽo vẫn không được gặp”
“Nhị nhân vừa đến thì lão phu nhân lập tức mời vào, giờ còn trách ngược cô nương nhà ta”
Một tách trà bay qua trúng vào trán Hộc Châu. Người hầu kia lên mặt mắng:
“Ai cho phép ngươi láo xược hả?”
Ta đau lòng giúp Hộc Châu xoa vết thương.
“Lão phu nhân ăn một miếng thịt hươu, tống cẩn nhiên không biết tôn trọng trưởng bối, phạt bữa tối không được ăn trên bàn, phải quỳ trước bàn, đợi mọi người ăn xong mới được đứng lên, rồi thu dọn bát đĩa”
Tất cả mọi người đều nhìn ta, đợi ta quỳ trước chân bọn họ.
Hộc Châu muốn phản kháng, nhưng đã bị ta kiềm lại.
Hộc Châu không can tâm tình nguyện, ta vỗ vai nàng ấy, đứng dậy cúi đầu với lão phu nhân:
“Hôm nay là do Nhi tức bất kính, là lỗi của Nhi tức, trước hết là cứ nhận lỗi với lão phu nhân”
Lão phu nhân gắp thịt Cho Liễu Bích Như, không thèm nhìn ta.
Ta cười một cái, nhẹ nhàng đặt tay lên mép bàn:
“Nhưng rõ ràng là lão phu nhân tỉnh lại, bắt Nhi tức đứng ngoài chịu lạnh, cũng là lỗi của lão phu nhân”
Lời vừa dứt, ta dùng sức lực của mình hất tung bàn ăn bát dĩa rơi vỡ, nước canh văng tung toé. Tất cả đổ vào người liễu Bích Nhu ở đối diện. Nàng ta kinh ngạc hét lớn.
Ta cười nhìn chằm chằm lão phu nhân vẫn còn gắp thịt:
“Không nhìn lại mình đi, bắt Nhi tức quỳ trên đất là tội càng thêm tội”
Lão phu nhân trước giờ được coi trọng, ngay cả tiêu tập cũng phải kính nể bà. Nào ngờ mình bị Nhi tức phản kháng, liền ôm ngực như sắp phát bệnh.
Ta xông qua dùng đũa gắp thịt nhét vào miệng bà ta.
Người thích ăn có phải không, hôm nay Nhi tức sẽ Cho người ăn no”
“Ngươi làm gì vậy ? bỏ lão phu nhân ra”
Người hầu kia tiến lên cản ta, lại bị Hộc Châu đẩy ra.
“Đối thủ của ngươi là ta”
Sau đó quay đầu nhìn người làm ra lệnh: “Ngơ ra đó làm gì”
Người làm ở đây đã bị ta mua chuộc, bây giờ họ là người của ta, lập tức tuân lệnh Hộc Châu.
“Xông lên vứt bỏ đồ vô giá trị, giữ lại những thứ có giá trị”
Mọi người không quan tâm đến tiếng hét của lão phu nhân và Liễu Bích nhu, cũng không coi bọn họ là chủ nhân.
Ta chỉ ở đâu bọn họ đánh đó.
Người hầu kia bị hộc châu tát
“Ai mượn ngươi cáo đội lớp hổ?”
“Ai bảo ngươi ức hiếp cô nương nhà ta”
“Ai bảo ngươi ném đồ vào mặt ta”
Lão phu nhân rất tức giận, trước mắt bỗng tối sầm lại rồi ngã xuống đất.
Liễu Bích nhu khóc lóc:
“Người đâu tới đây, có ai không cứu ta với..”
Sau khi mua chuộc người làm, ta lập tức nói đánh xong rồi có thể cướp được bao
nhiêu đều là của các ngươi.