Ta cùng Tiêu di nương tranh đấu suốt một đời.
Trước lúc lâm chung, nàng không chịu gặp Tạ Húc, chỉ lưu lại một câu:
“Thiếp thân cô thế mỏng, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện không còn gặp lại chàng.”
Tạ Húc khẳng định ta đã bức nàng đến chết, giữa đêm cầm kiếm xông vào tẩm phòng của ta giữa đêm, buộc ta phải đền mạng.
Ta bị người đẩy ra, ngã vào lưỡi kiếm, đau đớn mà chết.
Lần nữa mở mắt, ta lại quay về ngày phụ thân định thân cho ta.
Trước mắt ta, một người là Tạ Húc vừa đỗ trạng nguyên, một người là thiếu niên tướng quân Kỷ Thiệu An.
Ta chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy cây gậy lớn ở xó nhà đuổi cả hai ra ngoài.
Tạ Húc không phải kẻ lương thiện, nhưng kẻ đã đẩy ta vào chỗ chết kiếp trước, chính là Kỷ Thiệu An.