Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại CAO SỐ Chương 4 CAO SỐ

Chương 4 CAO SỐ

6:52 chiều – 12/11/2024

Tôi và Diệm Mộc lái xe đưa cô ấy về bệnh viện, trên đường Hướng Doanh tỉnh lại.

Hướng Doanh ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

“Tại sao tôi lại ở đây? Bố tôi đâu rồi?”

Diệm Mộc đáp: “Bố cô đang đợi ở bệnh viện.”

Vừa nhìn rõ mặt Diệm Mộc, Hướng Doanh liền phấn khích hét lên: “Diệm Mộc! Tôi siêu hâm mộ chị luôn! Chúng ta chụp ảnh chung đi! Aaa ký tên cho tôi!”

Tôi bất lực lắc đầu, suýt nữa quên mất Diệm Mộc từng làm việc trong showbiz.

12

Cha của Hướng Doanh vô cùng biết ơn vì chúng tôi đã giúp con gái ông tỉnh lại, ngoài khoản tiền một triệu ban đầu, ông ấy còn thêm cho chúng tôi một triệu nữa. Tôi và Diệm Mộc chia đều, mỗi người một nửa.

Diệm Mộc tò mò về thân phận thực sự của Sở Hạc, nên đã tiến hành điều tra.

Cuối cùng, từ lời kể của một ông lão, chúng tôi mới biết đến câu chuyện của Sở Hạc và Ô Mục.

Ông kể: “Hồi tôi còn nhỏ, trong làng có hai anh em, họ là người từ nơi khác đến và có mối quan hệ rất thân thiết. Hai người luôn quấn quýt với nhau, sống chung lâu ngày nên dân làng bắt đầu thấy kỳ lạ, nhưng cũng chẳng ai nói gì.

“Sau đó, không biết từ đâu rộ lên tin đồn hai người họ yêu nhau. Có vài kẻ tò mò đến nhà họ, rồi phát hiện đúng là hai người đó đang ở bên nhau thật.

“Hai người đàn ông yêu nhau, người ta thấy thật kinh tởm! Họ mắng chửi không tiếc lời, những người trước đây thân thiện cũng quay lưng. Cuối cùng, có vài gã trẻ tuổi bắt một người trong số họ, trói lại và dìm xuống đáy sông.”

Nói đến đây, ông lão lau nước mắt.

“Hai anh em đó tốt lắm, họ hay giúp người dân làm việc đồng áng, gánh nước, còn mua kẹo cho bọn trẻ chúng tôi. Vậy mà chẳng hiểu sao người ta lại ra tay ác độc đến thế!

“Sau khi một người mất, người còn lại phát điên, ngày ngày ngồi bên bờ sông, cứ thế ngồi đợi suốt mấy chục năm.”

Diệm Mộc hỏi: “Ông có nhớ họ tên là gì không?”

Ông lão thở dài: “Họ là Sở Hạc và Ô Mục.”

13

Khi biết chuyện này, tôi thật sự không biết phải nói gì.

Sở Hạc chết đuối ở sông, cuối cùng đã thành Hà thần, đoạn tuyệt mọi tình cảm.

Còn Ô Mục, vì chấp niệm quá sâu mà hóa thành quỷ Hắc Sát, hại chết biết bao thiếu nữ vô tội để triệu hồn hồi sinh Sở Hạc.

Nếu Ô Mục không làm hại người, có lẽ họ đã có thể bên nhau mãi mãi.

Đáng tiếc, cuộc đời không có chữ “nếu.”

Định mệnh của họ vốn dĩ đã là một bi kịch.

[Kết thúc]

1

Ngoại truyện

Trong làng chúng tôi có một kẻ điên tên là Ô Mục. Ngày ngày, ông ấy ngồi bên bờ sông ở đầu làng, không để ý đến ai.

Người ta nói chuyện, mang đồ ăn đến cho, ông cũng không đáp lại, chẳng động vào thứ gì.

Tôi nghĩ, chắc là ông ấy không thích ăn mấy thứ đó.

Thế là tôi lén để lại chiếc đùi gà mẹ cho, mang đến cho ông ấy.

Ông ấy chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi, không nói gì, cũng không chịu ăn cái đùi gà đó.

Tôi tức quá, định đá cho ông ấy một cái, nhưng lại bị ông ấy nắm lấy mắt cá chân.

“Sao thế? Ta không ăn mà cháu định đá ta à? Tính khí cũng ra trò đấy nhỉ.”

Đó là câu đầu tiên ông ấy nói với tôi.

Hóa ra, ông ấy không phải là người câm.

Tôi lúng túng định rút chân lại, nhưng ông ấy kéo tôi về phía mình, nhìn chăm chăm vào vết bớt trên chân tôi và ngẩn người.

Ông ấy run rẩy hỏi tôi mấy tuổi.

Tôi nghiêng đầu nhìn ông ấy: “Con tám tuổi rồi ạ.”

Ông ấy đột nhiên hiện lên một biểu cảm như khóc mà không phải khóc, rồi ôm chầm lấy tôi.

“Nếu thật sự có kiếp sau, Sở Hạc năm nay cũng tầm tám tuổi rồi.”

Nói xong, nước mắt Ô Mục bắt đầu rơi.

Tôi bị cảnh này làm cho im bặt, không dám nói gì.

Lâu sau, ông ấy mới ngừng khóc, hỏi tôi tên gì.

Tôi nghĩ một chút, rồi trả lời rằng tôi tên là Hạc, Đằng Hạc.

Mẹ tôi muốn tôi sau này giống như loài hạc, được tự do, không bị trói buộc bởi cuộc đời.

Mẹ nói cuộc đời này quá khó khăn, tôi nhất định phải sống theo cách mình muốn.

Ô Mục gật đầu: “Tên rất hay, sau này con có thể thường xuyên đến đây chơi với ta không? Ta sẽ mua đồ ăn ngon cho con.”

Tôi vui vẻ đồng ý, có đứa trẻ nào lại từ chối đồ ăn ngon chứ.

Từ đó, thỉnh thoảng tôi lại đến tìm ông ấy chơi, lần nào đến ông ấy cũng vui lắm, luôn dúi cho tôi cả nắm kẹo.

Bọn trẻ trong làng bảo tôi rằng ông ấy không bình thường, thích đàn ông, bảo tôi đừng đến tìm ông ấy nữa.

Nghe vậy, tôi rất tức giận, hét to phản đối.

Kết quả là bọn trẻ quay sang đánh tôi.

May mà Ô Mục xuất hiện, đuổi đám nhóc khó chịu đó đi.

Ông ấy trông như một anh hùng vậy!

Ô Mục xoa đầu tôi, hỏi: “Con có sợ không?”

Tôi lắc đầu: “Con không sợ! Vì con biết rằng, chú nhất định sẽ bảo vệ con!”

Câu nói đó bật ra làm tôi cũng bất ngờ.

Nghe vậy, bàn tay Ô Mục khựng lại giữa không trung.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông.

Một người đàn ông to lớn, ngay giữa đường lớn, bật khóc nức nở.

Tôi nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm ông ấy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Ô Mục thay đổi nhiều, ông ấy dần nói nhiều hơn và cũng hay cười hơn.

Chúng tôi giống như đôi bạn vong niên, có vô vàn câu chuyện để kể.

Chỉ là đôi lúc, khi ông ấy mệt mỏi, ông sẽ nhìn tôi đăm đăm, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

2

Về sau, tôi lớn lên và chuẩn bị kết hôn.

Biết được tin này, Ô Mục lẩy bẩy đến nhà tôi.

Lúc đó tôi mới nhận ra, ông ấy đã già đến thế rồi.

Ông ấy lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đưa cho tôi.

“Đây là tiền tiết kiệm bao năm qua của ta, con cầm lấy mà cưới vợ.”

Tôi vội vàng từ chối: “Con không thể nhận được đâu.”

Ông ấy nghiêm mặt, cố nhét tiền vào tay tôi: “Ta đâu có người thân nào. Con không nhận thì sau này ta mất đi, số tiền này cũng bị người khác lấy mất, chẳng bằng để lại cho con!”

Nói xong, ông ấy nhét tiền vào tay tôi, rồi quay người bước đi.

Tôi cầm số tiền ấy, lòng ngổn ngang trăm mối.

3

Sau khi kết hôn, tôi dọn ra khỏi làng, và từ đó không gặp lại Ô Mục nữa. Về sau, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà, báo rằng ông ấy đã qua đời.

Ông ấy mất vì bệnh, nằm trên giường mà ra đi.

Nghe tin, tôi vội xin nghỉ phép để trở về.

Vì Ô Mục không có người thân nên làng đã chuẩn bị một chiếc quan tài đơn sơ, rồi chôn cất ông ở phía sau núi.

Tôi thất thần bước từ khu nghĩa trang về, giữa đường thì gặp trưởng làng. Ông ấy đưa tôi một quyển sổ tay, nói đó là di vật cuối cùng của Ô Mục.

Trong sổ không có gì, chỉ có duy nhất một bức ảnh. Trong ảnh là một người đàn ông với khuôn mặt thanh tú.

Mặt sau ảnh có ghi tên – Sở Hạc.

Tôi giật mình, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, hỏi trưởng làng: “Sở Hạc là ai?”

Nghe vậy, trưởng làng nghiêng đầu nhìn tấm ảnh, đột nhiên cười nhạt.

“Sở Hạc à, là người ở với Ô Mục ấy, thật ghê tởm.

“Ngày xưa hai đứa nó sống với nhau, làm hư hết phong tục của cả làng, ra ngoài còn bị làng khác chỉ trỏ, chê cười. Sau đó, cái thằng Sở Hạc ấy bị vài người trong làng buộc đá vào người, dìm xuống sông cho chết đuối.”

Nói xong, ông ta phun nước bọt xuống đất.

“Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”

Tôi chợt nhớ đến lần Ô Mục hỏi tuổi của mình, còn nói rằng nếu thật sự có kiếp sau, thì Sở Hạc năm nay cũng tám tuổi rồi.

Thật ra, tôi không tin vào luân hồi chuyển kiếp, chỉ thấy rằng cuộc đời của Ô Mục và Sở Hạc quá đỗi bi thương.

Tôi cất bức ảnh đi, chào từ biệt trưởng làng rồi vội vã về nhà.

Bố mẹ khá ngạc nhiên khi thấy tôi về, tôi kể với họ lý do quay lại, họ chỉ thở dài.

“Ô Mục cũng là một người đáng thương.”

Tối đó, nằm trên giường, tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, Sở Hạc trở thành Hà thần, còn Ô Mục hóa thành quỷ dữ, họ vẫn không thể ở bên nhau.

Tôi không tin vào kiếp sau, nhưng tôi vẫn mong rằng, nếu có kiếp sau, hãy để Ô Mục và Sở Hạc, được ở bên nhau.

[Hết]