10
“Đây là thuật triệu hồn!”
Nhìn vào những những là bù trên sàn, tôi lập tức nhận ra.
Đây là một loại thuật dùng những linh hồn của các thiếu nữ chết oan để biến thành lệ quỷ, hình thành nữ quỷ oán khí đỏ để triệu hồn và hồi sinh. Thủ đoạn quá độc ác, cần hy sinh đến hàng chục thiếu nữ mới có thể hoàn thành.
Diệm Mộc cố nén sợ hãi, nắm chặt cánh tay tôi.
“Ông ta không phải là Hà thần! Ông ta là quỷ đó!”
Hà thần cũng bị phản ứng đột ngột của Diệm Mộc dọa cho lùi lại một bước.
“Không phải đâu, tôi thật sự là Hà thần mà! Từ khi có ký ức, tôi đã ở trong con sông đó rồi, canh giữ nó hàng chục năm, cho đến khi bị phong ấn.”
Ông ta vội vàng giải thích.
Tôi nhìn Hà thần thật sâu, không nói gì, rồi quay sang tìm kiếm hồn phách của Hướng Doanh trong căn nhà này.
Tôi nhớ rằng trong một quyển sách cổ có ghi lại: Hồn thiếu nữ là âm hồn, còn hồn thiếu niên là dương hồn.
Âm dương hút nhau, muốn triệu âm phải dùng dương, muốn triệu dương phải dùng âm.
Vì vậy, hồn của Hướng Doanh và những thiếu nữ đã nhảy sông chắc hẳn cũng đang ở đây.
Diệm Mộc chỉ vào những lá bùa dưới sàn, nói: “Phá bùa triệu hồn đi, xem có tìm được các hồn phách bị giam giữ không.”
Tôi gật đầu, cắn ngón tay, nhỏ máu lên lá bùa.
Lá bùa vốn tỏa ra ánh sáng âm u lập tức mờ đi nhiều.
Toàn bộ ngôi nhà rung lên vì hành động của tôi, lung lay như sắp sụp.
“Kẻ dùng thuật triệu hồn đã phong hồn phách xuống dưới lòng đất, nếu phá hủy căn nhà này, cả ngôi nhà sẽ sụp đổ.”
Tôi nói rồi quay sang Diệm Mộc. Nghe xong, mắt cô ấy đỏ hoe.
“Nếu chúng ta có bị đè chết thì nhớ bảo sư phụ giúp tôi thu hồn nhé.”
Dứt lời, cô ấy quyết tâm cắn ngón tay, nhỏ máu lên totem.
Lá bùa lập tức tắt hẳn, các bức tường xung quanh nứt ra, vô số oan hồn phá tường thoát ra ngoài.
Không còn oan hồn chống đỡ, căn nhà lập tức hóa thành tro bụi, không phải sụp đổ mà hoàn toàn tan biến.
“Tôi dọa cô thôi, đây chỉ là căn nhà giấy, bị ai đó tạo kết giới che mắt.”
Người sống thì ở nhà gỗ, nhà đá, còn người chết thì ở nhà giấy, nên căn nhà phong hồn này chỉ có thể làm từ giấy.
“Cậu… chết tiệt, Tiêu Kiều, cậu dọa chết tôi!”
Chửi xong, cô nhìn quanh, rồi ngay lập tức thét lên như lợn bị chọc tiết.
“Aaaah!”
Tôi: “…”
Ai mà hiểu nổi! Trong đội có một nữ đạo sĩ mệnh thuần dương rất lợi hại, nhưng lại sợ ma.
Xung quanh toàn là lệ quỷ.
Các cô gái quây quần lại, hợp thành nữ quỷ oán khí đỏ.
“Oan có đầu, nợ có chủ, mấy cô tìm nhầm người rồi!”
Diệm Mộc sợ đến mức muốn quỳ xuống cúi lạy họ.
Tôi hơi bất lực, nếu bọn họ thực sự muốn lấy mạng chúng tôi, thì chúng tôi đã chết cả trăm lần rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tôi hạ giọng hỏi Hà thần.
Hà thần thử chui vào cơ thể của mình bên cạnh, nhưng không thành công, đành phải từ bỏ.
“Tôi thật sự không biết gì cả mà.”
Sương máu xung quanh chúng tôi ngày càng dày đặc, mặt đất đầy những vệt máu. Các lệ quỷ áo đỏ tụ tập quanh chúng tôi, khoảng ba mươi người, đều là thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Toàn thân họ đều tỏa ra khí đỏ, mắt mũi miệng đều đang rỉ máu, trên người mặc toàn áo cưới.
“Không ổn rồi, những lá bùa không chỉ được khắc trên sàn nhà mà còn trên cơ thể của họ.”
Tôi nhận ra mỗi người đều có lá bùa trên tay, đó là những hình vẽ được kẻ nào đó khắc bằng tà khí khi họ còn sống, và khi chết đi, chúng vẫn in dấu lên hồn phách của họ.
“Ông thật sự không biết gì à?”
Tôi bắt đầu nghi ngờ Hà thần, từ cái xác trong căn nhà này rõ ràng cho thấy thuật triệu hồn này là để hồi sinh ông ta.
Hà thần hoảng hốt: “Tôi thật sự không biết gì hết, tôi thề! Nếu tôi giấu điều gì thì trời đánh tôi ngay!”
“Thôi được rồi, tôi tin ông.”
Lời thề của thần linh thường có hiệu lực, xem ra ông ta thật sự không biết gì.
Các lệ quỷ áo đỏ bắt đầu bao vây chúng tôi, tiếng khóc thê lương của họ vang lên khắp nơi.
Diệm Mộc rút kiếm gỗ đào, ánh sáng vàng tỏa ra từ thanh kiếm.
“Hay chúng ta xông ra ngoài đi.”
Vừa dứt lời, từ phía chỗ đỗ xe vang lên tiếng thét đau đớn của Hướng Doanh.
Tiếng hét đó làm các lệ quỷ xung quanh bắt đầu biến mất.
Tôi lao nhanh về phía xe bảo mẫu, nhưng vẫn chậm một bước. Tất cả hồn phách của Hướng Doanh đã bị mang đi, bùa phong hồn bị xé tan tành.
“Chết tiệt.” Tôi rủa thầm, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó.
Tôi chạy nhanh về phía cơ thể ban đầu của Hà thần.
Ông ta nằm đó, nhắm mắt, vẫn giữ nguyên diện mạo từ lúc còn sống.
Tôi kéo thi thể ông ta lại gần xe, rồi bảo:
“Nói cho tôi tất cả những gì ông còn nhớ.”
Hà thần im lặng vài giây, rồi từ tốn mở lời:
“Tôi chỉ nhớ mình tên là Sở Hạc, là người thời dân quốc. Tôi bị người ta dìm chết dưới sông, sau đó tỉnh lại dưới đáy sông và trở thành Hà thần, bảo vệ con sông đó suốt nhiều năm. Cho đến khoảng mười năm trước, tôi bị một sức mạnh rất lớn phong ấn. Sau đó, khi cậu nhảy sông, số tiền ngũ đế trên người cậu đã giúp tôi phá giải phong ấn.”
Tôi lập tức nắm được trọng điểm: “Bị phong ấn?”
Ông ta gật đầu: “Sức mạnh đó rất mạnh, tôi cũng không biết là chuyện gì.”
Tôi nhìn vào thi thể của Sở Hạc, trên mu bàn tay của ông ta có một có một lá bùa, nhưng lá bùa này dường như đã bị phá hoại, màu sắc mờ nhạt.
Diệm Mộc, người từ nãy giờ không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Lá bùa này tôi biết.”
Cô ấy nhìn thoáng qua Sở Hạc rồi nói:
“Hồi trước tôi tham gia một chương trình tâm linh, từng thấy lá bùa này. Đây là ấn phong hồn, một loại tà thuật, muốn phá giải phải dùng một bộ tiền ngũ đế lớn và… đồng nam có mệnh Thất Sát.”
Tôi: “…”
Thật sự không cần thiết phải nhấn mạnh chuyện “đồng nam” như thế đâu.
Diệm Mộc nói xong, như nhớ ra gì đó, lúng túng bảo: “À… tôi không cố ý nói cậu đâu, Tiêu Kiều…”
Giải thích càng làm tình hình tệ hơn.
Tôi quyết định phớt lờ Diệm Mộc, tiếp tục nghiên cứu thi thể này.
Khi tôi đưa tay định mở miệng thi thể ra kiểm tra, không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh ngắt.
“Dừng tay!!”
Một giọng nói vang lên, âm thanh chói tai và sắc nhọn, như thể bị kéo thẳng từ cổ họng ra ngoài.
Tôi ngẩng lên và thấy một bóng đen bước ra từ bóng tối. Gương mặt anh ta xanh xao, mắt thâm đen, ngũ quan khá thanh tú nhưng toàn thân cứng ngắc, tỏa ra khí tử thi.
Hóa ra là một tên quỷ Hắc Sát!
“Mày là ai! Cơ thể của Sở Hạc cũng là thứ mày có thể chạm vào sao?”
Nói xong, anh ta bất ngờ lao về phía tôi.
“Thất Sát? Vừa hay có thể làm mồi cho thuật triệu hồn của tao!”
Quỷ Hắc Sát bóp chặt cổ tôi bằng cả hai tay.
Diệm Mộc bên cạnh thấy vậy lập tức giơ kiếm gỗ đào chém xuống anh ta.
Một nhát kiếm, bàn tay của anh ta bị rạch một vết lớn, tỏa ra làn khói đen.
Phải nói rằng, mệnh thuần dương thật sự rất lợi hại.
Bị đau, anh ta buông tay và lùi lại một bước.
“Không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có đạo sĩ mang mệnh thuần dương.”
Anh cười lạnh: “Nếu vậy, các ngươi có muốn nếm thử cảm giác…
“Bách quỷ dạ hành!”
Anh ta vừa dứt lời, đất dưới chân chúng tôi bắt đầu xốp lên, từng cánh tay trắng bệch từ dưới mặt đất thò lên.
Chúng vươn tay, nắm lấy mọi thứ xung quanh, không ngừng kéo xuống dưới.
Diệm Mộc hét lên kinh hãi, nhảy bật lên lưng tôi.
“Đây là quỷ Hắc Sát tự mình tu luyện thành hình, gọi Tiểu Nhược đến thôi!”
Diệm Mộc khóc như mếu.
Tiểu Nhược là sư muội của chúng tôi, mệnh thuần âm, cũng là hậu duệ của quỷ đế Thần Đồ, có khả năng trấn áp tà ma.
“E rằng không được.” Tôi đặt Diệm Mộc xuống.
“Ở đây từ trường đã bị can thiệp, không thể phát tín hiệu ra ngoài.”
Cô ấy bấu chặt vào cánh tay tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Vậy phải làm sao đây? Đó là quỷ Hắc Sát đấy.”
Tôi thở dài: “Không còn cách nào khác, đành liều mạng một phen. Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”
Toàn thân Diệm Mộc run rẩy, nhưng vẫn không quên châm chọc tôi: “Thôi đi, lo bảo vệ chính mình trước đi thì hơn.”
Tôi: “…”
11
Vô số xác chết từ dưới đất bật lên, các lệ quỷ cũng lao về phía chúng tôi.
Diệm Mộc nhắm chặt mắt, làm phép: “Lôi Công phù trợ! Năm tia sét tuân lệnh! Lôi đến!”
Một tia sét chói lòa xé ngang, thổi tung hàng loạt xác chết. Lũ lệ quỷ áo đỏ cũng không dám tiến lại gần.
Thấy vậy, tôi nhanh chóng làm phép: “Lửa Vô Căn của Chúc Dung! Cháy!”
Ngọn lửa bắt đầu bùng lên trên mặt đất. Thấy vậy, tên quỷ Hắc Sát không chút do dự lao thẳng về phía chúng tôi.
Tôi và Diệm Mộc vội vàng tránh sang bên, còn Sở Hạc phía sau thì không kịp né, bị anh ta đối mặt trực tiếp.
“Sở Hạc?”
Quỷ Hắc Sát nhìn rõ mặt Sở Hạc, bất ngờ dừng lại, tà khí phản lại anh ta, khiến bụng anh ta bị nứt một lỗ lớn, khói đen tuôn ra.
Sở Hạc ngẩng lên nhìn quỷ Hắc Sát.
“Cậu biết tôi à?”
Đột nhiên, quỷ Hắc Sát rơi nước mắt, lao đến ôm chặt lấy Sở Hạc.
“Đã hơn 60 năm rồi, cuối cùng tôi cũng gặp lại được anh!”
Tôi và Diệm Mộc ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: chuyện này còn nhiều điều cần biết!
“Tôi không nhớ cậu.”
Sở Hạc cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Vẻ mặt đau khổ, anh ta nắm lấy tay Sở Hạc, tuyệt vọng nói: “Tôi là Ô Mục đây, anh không nhận ra tôi sao?”
Sở Hạc vẫn lắc đầu.
Ô Mục thất vọng buông tay, rồi nhìn vào cơ thể cũ của Sở Hạc, nói: “Thảo nào tôi không thể triệu hồn anh trở về, hóa ra anh đã trở thành Hà thần.
“Đã vậy, thì thôi vậy.”
Anh ta cười đau khổ, vung tay một cái, cảnh tượng “Bách Quỷ Dạ Hành” xung quanh biến mất, các lệ quỷ cũng trở lại hình dạng bình thường khi tà khí tan biến.
Những lệ quỷ này đều là những thiếu nữ bị quỷ Hắc Sát dụ dỗ nhảy sông, khi tà khí tan đi, họ lại trở thành những hồn phách bình thường.
Hồn phách của Hướng Doanh cũng bay ra cùng lúc.
Dù vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi nhanh chóng thu hồn phách của Hướng Doanh vào bình phong hồn.
Trăng máu trên đầu dần dần chuyển về màu sắc bình thường.
Sở Hạc nhìn quanh, rồi quay lại nhìn Ô Mục.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu là ai với tôi không?”
Ông ta ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy, có lẽ chúng ta từng quen nhau.”
Nghe vậy, Ô Mục cười nhẹ, đáp: “Chúng ta, chưa từng quen biết.”
Nghe xong, Sở Hạc như thể thở phào.
“Nếu đã vậy, thì cậu đi siêu thoát đi.”
Ông ta quay lại nhìn tôi: “Quỷ Hắc Sát có thể đi siêu thoát không?”
Tôi gật đầu: “Chỉ cần buông bỏ chấp niệm là được.”
Tôi đã lừa ông ta. Ô Mục mang quá nhiều nghiệp chướng trên tay, những cô gái nhảy sông đều bị anh ta dẫn dụ. Sau khi buông bỏ chấp niệm, anh ta sẽ chỉ tan biến, không thể siêu thoát.
Nghe vậy, Sở Hạc nhìn về phía Ô Mục và nói:
“Tôi sống rất tốt. Cậu đi đi.”
Vừa dứt lời, Ô Mục mỉm cười, rồi dần dần tan biến thành làn khói đen.
Sau khi Ô Mục biến mất, cơ thể của Sở Hạc cũng nhanh chóng mục rữa và tan biến sạch sẽ.
Ràng buộc cuối cùng trên người Sở Hạc cũng được gỡ bỏ, ông hoàn toàn được giải phóng và xuất hiện với hình dáng thần linh.
“Thực ra, ông đều nhớ hết đúng không?”
Tôi lên tiếng.
Sở Hạc mỉm cười.
“Chúng ta đều có sự dối trá của riêng mình, ai cũng ngầm hiểu là được rồi, sao phải nói rõ ra.”
Trong lòng tôi chợt giật mình, ông biết chuyện Ô Mục không thể siêu thoát.
Diệm Mộc lúc này mới phản ứng kịp.
“Chúng ta bị lợi dụng rồi à?”
Tôi gật đầu, liếc nhìn Sở Hạc với ánh mắt đầy bất mãn.
“Ngài Hà thần đây đã sớm nhận ra điều bất thường. Ông phát hiện ra tôi có thể giải phong ấn, nên giả vờ mất trí, mượn cơ hội triệu hồn lên người Hướng Doanh, rồi dẫn chúng ta đến đây, dùng tay chúng ta để dẫn dụ quỷ Hắc Sát ra. Cuối cùng khiến anh ta buông bỏ chấp niệm mà rời đi.
“Vậy những lệ quỷ áo đỏ kia đều do ông sắp xếp hết, đúng không?”
Nói xong, tôi nhìn về phía Sở Hạc, còn ông ta thì chỉ đắc ý gật đầu.
“Đúng vậy.”
Tôi nở một nụ cười lạnh: “Nhưng tôi thật muốn biết, anh ta rời đi như vậy, ông không thấy buồn sao?”
Sở Hạc nhìn về hướng mà quỷ Hắc Sát vừa tan biến, giọng điềm nhiên: “Trở thành thần thì phải giữ cho tâm tĩnh lặng, không có gì đáng để đau buồn, ra đi là giải thoát tốt nhất cho cậu ta.”
Ông nói xong, không chờ chúng tôi kịp nhìn rõ biểu cảm, đã biến mất.
Đoán là bây giờ chắc đang ngồi dưới đáy sông khóc rồi. Tôi cầm bình phong hồn đi về phía xe bảo mẫu của Diệm Mộc.
Hướng Doanh vẫn nằm trong xe. Tôi nhẹ nhàng mở miệng cô ấy ra, ra hiệu cho Diệm Mộc mở nắp bình phong hồn.
Hồn phách của Hướng Doanh bay trở về cơ thể.