Nghe vậy, lửa giận trong lòng ta bùng lên, gằn giọng quát:
“Đừng nói ta chưa từng hại Tiêu Như, Kỷ Thiệu An, ngươi năm đó chẳng qua chỉ là một tiểu binh trong doanh bếp, nếu không có phụ thân ta đề bạt lên chức phó tướng, ngươi có thể có ngày hôm nay sao?”
Nghe xong, hắn lại cười lạnh:
“Với tài năng của ta, dù không có ông ta, vẫn có người khác xem trọng! Khi đó, rõ ràng ta có Như nhi trong lòng, lại phải cùng ngươi diễn trò, còn phải cùng Tạ Húc để ngươi lựa chọn phu quân, dựa vào cái gì chứ?”
Ta giận đến thổ huyết, gào lên khàn cả giọng:
“Năm đó, rõ ràng là ngươi vì muốn trèo cao mà không chịu thừa nhận có người trong lòng, ai ép buộc ngươi chứ? Là chính ngươi giảo hoạt giả nhân giả nghĩa!”
“Các ngươi hút cạn máu nhà Thẩm gia ta để leo lên cao, một lời không nói, giờ lại than mình chịu uất ức?”
Một câu chọc trúng chỗ đau, Kỷ Thiệu An phẫn nộ, lập tức ra tay, nhưng trước khi kiếm kịp chạm vào ta, Lục La đã xông vào cản lại.
Theo sau nàng, là Tạ Húc với sắc mặt không kiên nhẫn.
“Chỉ là giam lỏng mà thôi, ngươi lại gây chuyện gì nữa vậy?”
Lời còn chưa dứt, khi ánh mắt hắn rơi lên cảnh tượng trước mặt, lập tức im bặt.
Ta dần mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, thái độ lạnh nhạt, còn Lục La đã không thấy đâu nữa.
Chỉ có tiểu tư đứng ngoài cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Người còn chưa thể ra ngoài.”
Ta hiểu rõ, ngay cả Kỷ Thiệu An có thể dễ dàng xông vào Tạ phủ trong đêm đó, cũng là do “nàng ta” sắp đặt.
Nàng ta, chính là Tiêu Như – kẻ đang nằm trên giường bệnh, yếu đuối đến không thể tự lo liệu.
Còn Tạ Húc?
Giữa bao nhiêu sự tình, hắn lại chọn làm một kẻ mù lòa.
4
Hoàn hồn lại, ta hít sâu một hơi.
Hiện tại, điều đáng để an ủi nhất, chính là đời này, hết thảy vẫn còn kịp.
Ta lập tức bẩm báo với phụ thân, nói rõ tâm tư nham hiểm của hai kẻ kia, không chỉ không thể tín nhiệm, mà còn phải trừ khử càng sớm càng tốt.
Phụ thân tuy tính tình ngay thẳng, không có quá nhiều tâm cơ, nhưng cũng không phải kẻ dễ dàng bị lừa gạt.
Kiếp trước, sở dĩ Tạ Húc và Kỷ Thiệu An có thể giành được lòng tin của người, chính là vì một sự cố nửa tháng trước khi hồi kinh.
Lúc đó, sơn tặc phục kích, Kỷ Thiệu An vì cản một mũi tên cho phụ thân mà bị thương, lại thực sự có chút bản lĩnh, mới được người đề bạt.
Hắn tự phụ bản lĩnh mình hơn người cũng không sai, nhưng lại không biết rằng, hắn bị điều vào doanh bếp, chẳng qua là vì từng đắc tội một kẻ quyền quý.
Kẻ đó là con cháu thế gia, vẫn luôn sai người đè nén hồ sơ của Kỷ Thiệu An.
Nếu không phải có phụ thân ra tay dìu dắt, e rằng chẳng ai dám nhúng tay vào mối thù này.
Sau khi thành thân cùng Tạ Húc, ta mới vô tình phát giác, thì ra năm đó, phụ thân gặp nạn, vốn dĩ là do Kỷ Thiệu An cố ý rời đội, tiết lộ hành tung, mới khiến bọn sơn tặc kéo đến.
Trên con đường leo lên quyền thế, hắn đã đạp lên thi thể không biết bao nhiêu người.
Phụ thân bị che mắt, mà sau khi Kỷ Thiệu An được trọng dụng, hắn lại tiến cử Tạ Húc cho người.
Tạ Húc giỏi nhất là đóng kịch, khéo lấy lòng phụ thân, lại vừa vặn được ta xem trọng ở kiếp trước.
Phụ thân đương nhiên dốc sức bồi dưỡng con rể của mình.
Nhưng người nào hay, kẻ được nâng đỡ, lại là con sói trắng mắt, phản chủ không chút lưu tình.
Ta không vòng vo, trực tiếp nói với phụ thân, rằng chuyện sơn tặc tập kích trên đường hồi kinh năm đó tất có điều bất thường.
Hiện tại đã qua một thời gian, nếu điều tra kỹ, chưa biết chừng còn có thể thu được manh mối bất ngờ.
Phụ thân đương nhiên tin ta, nhưng nếu không điều tra rõ ràng, e cũng khó tránh khỏi do dự.
Chỉ suy ngẫm trong thoáng chốc, người liền quyết định tự thân xuất hành.
Nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, ta cũng không hề thư giãn nửa phần.
Bởi vì, ta còn một chuyện cần phải làm trước.
Chuyện đó, chính là mua lại Tiêu Như – kẻ vẫn còn mang nô tịch.
Lúc này, thời cơ vừa khéo.
Tiêu Như tuy có nhan sắc, mà dựa theo ký ức kiếp trước, thời điểm này Kỷ Thiệu An từng hướng phụ thân mượn hai trăm lượng bạc, ta liền đoán được nàng ta ở đâu.
Tối hôm đó, nhân lúc đêm đen, ta đội mạn sa, tiến đến Nghi Xuân Lâu.
“Vị tiểu thư này, nếu muốn chọn nô bộc, chi bằng sang tiệm Kim Mãn Hành bên cạnh? Nơi này của chúng ta, hàng hóa đều có chỗ dùng khác…”
Mụ tú bà cười híp mắt, tốt bụng nhắc nhở.
Ta trực tiếp đặt tờ ngân phiếu năm trăm lượng lên bàn.
“Nói xem, có đồng ý để ta chọn không?”
Tú bà trợn tròn mắt, lập tức đổi sang bộ dáng tươi cười nịnh nọt.
“Được, được, được! Tiểu thư xin cứ tùy ý, theo lão thân nào.”
Nói đoạn, bà ta dẫn ta đến hậu viện.
Trước cửa phòng có hai hán tử trông coi, thấy tú bà đến, liền mở cửa.
“Tiểu thư, mấy ngày nay người mới đều ở đây.”
Tú bà ân cần nói.
Ta quét mắt một lượt, nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Như đang cuộn mình nơi góc tường.
So với những người khác, nàng ta toàn thân thương tích, duy chỉ có khuôn mặt, dù lấm lem bùn đất, vẫn còn nguyên vẹn.
“Tiểu thư, nha đầu này tuy có dung mạo, nhưng tính tình lại bướng bỉnh, nếu muốn đem về hầu hạ, tốt nhất cứ để lão thân dạy dỗ trước đã?”
Tú bà cười cười, dò xét hỏi.
Ta lắc đầu.
“Cứ chọn nàng đi, đưa ta bán thân khế, ta lập tức mang người đi.”
Tú bà liên tục gật đầu, ta đang định xoay người rời đi, bỗng có kẻ níu lấy vạt váy.
“Tiểu thư! Tiểu thư, xin hãy mang ta theo! Ta việc gì cũng làm, chỉ cần có miếng ăn là được!”
Nhìn xuống, thấy một cô bé gầy yếu túm chặt váy ta, đôi mắt đầy vẻ cầu xin.
Bên cạnh, một hán tử tức giận định giơ chân đá nàng ra, ta lập tức ngăn lại.
“Khoan đã.”
Ta sững sờ trong chốc lát, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng.
Không phải Thanh Nhi sao?
5
Kiếp trước, trên trán Tiêu Như có một vết sẹo sâu, chính là do Thanh Nhi gây ra.
Tiêu Như dù ngày thường dùng tóc che đi, nhưng đó mãi mãi là nỗi đau mà nàng ta khó lòng nuốt trôi.
Sau khi nàng ta lên thế, liền lập tức sai người tìm Thanh Nhi về, đánh chết tại chỗ.
Bởi vì người bị mang về Tạ phủ xử trí, nên ta từng có cơ hội gặp Thanh Nhi một lần.
Xem ra, từ trước khi Tiêu Như bị bán vào Nghi Xuân Lâu, nàng ta và Thanh Nhi đã có hiềm khích.
Ta vui mừng khôn xiết.
Thật khéo, có vài việc ta bất tiện ra tay, lại đang thiếu một lưỡi dao sắc bén.
Ta quay sang nhìn tú bà:
“Cô nương này bao nhiêu lượng? Ta mua luôn.”
Tú bà liếc qua gương mặt Thanh Nhi, lập tức cười nịnh nọt:
“Tiểu thư đã ra tay rộng rãi như vậy, nếu thích cô nương này, lão thân nguyện tặng thêm cho người.”
Ta không từ chối, nhận lấy bán thân khế của cả hai, sai gia nhân đưa họ lên xe, chuẩn bị hồi phủ.
Tiêu Như, kiếp này rơi vào tay ta, không chỉ ngươi, mà cả ba kẻ các ngươi, đều đừng mong có ngày tốt lành.
Vừa vào đến phủ, Thanh Nhi liền quỳ xuống trước mặt ta:
“Đa tạ tiểu thư cứu mạng, nô tỳ tên là Thanh Nhi, không biết có phúc phận được hầu hạ bên cạnh tiểu thư hay không? Nếu trong viện cần người, nô tỳ làm gì cũng được!”
Không xa, Tiêu Như thấy vậy liền đảo mắt, bộ dáng không mấy để tâm.
Ta bỗng nảy ra một kế.
“Dẫn nàng ta lại đây.”
Ta chậm rãi nói.
Tiêu Như bị kéo đến, không tình nguyện mà quỳ xuống.
“Tiểu thư.”
Ta đang hứng thú, chẳng chấp nhặt thái độ của nàng ta.
“Ngươi tên là gì?”
“Tiêu Như.”
Ta cười nhạt.
“Quả là một cái tên hay.”
“Nhưng ta không thích.”
“Từ nay, gọi là Nhị Nha đi. Tiểu thư ta đây, chỉ thích những cái tên giản dị như vậy.”
Không xa, Lục La và Thanh Nhi: …
Sắc mặt Tiêu Như thoáng chốc tái nhợt, ngước mắt nhìn ta, vành mắt đã hơi đỏ.
“Tiểu thư, đây là khuê danh mẫu thân đặt cho ta…”
Ta trầm mặt, còn chưa lên tiếng, Lục La đã giơ tay tát một cái, lập tức khiến má trái Tiêu Như sưng đỏ.
“Tiểu thư đã lên tiếng, làm theo là được! Không biết phép tắc, ngươi nghĩ nơi đây là đâu?”
Lục La quát lớn.
Ta nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn đầy đau xót.
Kiếp trước, cái chết của nàng, Tiêu Như cũng có phần.
Vì vậy, ta thu lại nụ cười, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tiêu Như.
“Trong viện không thiếu người làm, chỉ thiếu một kẻ quét dọn nhà xí.”
Vừa nói, ta vừa đè xuống cánh tay đang muốn xung phong của Thanh Nhi.
“Từ hôm nay, ngươi đến đó làm việc.”
Ta chậm rãi nói.
Tiêu Như sắc mặt trắng bệch, trừng lớn mắt, cả người run rẩy, tựa như không dám tin vào tai mình.
Ta lại hướng mắt về phía Thanh Nhi:
“Trong viện không còn việc gì khác, ngươi theo dõi Nhị Nha quét dọn đi, xem như cai quản nàng ta. Nếu nàng lười biếng, tùy ý trừng phạt.”
Thanh Nhi nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi được Lục La nhẹ nhàng đẩy một cái, mới sực tỉnh, vội vàng dập đầu.
“Đa tạ tiểu thư!”
6
Mấy ngày nay, Tiêu Như phụ trách quét dọn toàn bộ hố xí trong phủ, không ít hạ nhân tuy âm thầm cười nhạo, nhưng lại được lợi không ít.
Dù sao nếu không có nàng ta, những việc này đều phải thay phiên nhau làm.
Ta quan sát nàng ta suốt mấy ngày qua, bởi vì công việc quá nhiều, lại bị mọi người bài xích, thường xuyên không kịp ăn cơm, cả người gầy rộc đi trông thấy.
Ở Nghi Xuân Lâu, tú bà dù hành hạ nàng ta, nhưng cũng không để nàng ta chịu đói, bởi vì mất dáng vẻ thì sẽ khó bán.
Nhưng giờ đây, rơi vào tay ta, ta chẳng cần bận tâm những điều vô ích đó.
Nói đến mới nhớ, Thanh Nhi quả thực có thâm cừu đại hận với Tiêu Như, không biết kiếm đâu ra một cây roi, ngày nào cũng tìm cớ quất nàng ta, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.