Chiếc mũ ấy rơi xuống đất, mái tóc đen được buộc gọn của chàng xõa ra, làn da trắng như tuyết, cùng với màu đỏ tươi của máu, tạo nên một bức tranh tương phản.
Nốt chu sa ở đuôi mắt chàng nay đã mất đi ánh sáng.
Nhưng ta vẫn nhớ, lần đầu gặp gỡ, nốt chu sa ấy đỏ tươi như máu, rực rỡ như ánh mặt trời, trong chiếc áo thô xám cũng không giấu nổi sự cao quý, giống hệt như chủ nhân của nó.
Ta khóc, áp mặt lên chàng, ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của chàng.
A Tùng, A Tùng. Là ta có lỗi với chàng.
Nếu có kiếp sau, để ta đi tìm chàng.
Được không?