Ta và Bùi Cảnh thành hôn đã được mười năm.
Hắn mê đắm tửu sắc, tiểu thiếp xinh đẹp đông như mây.
Trong tiệc mừng sinh thần, ta cầu xin hắn một lá hưu thư, ngoài ra ta không muốn gì cả.
Những lời hứa năm xưa, trăm năm không lo, một đời vinh hoa, ta đều không cần nữa.
Ta tưởng rằng Bùi Cảnh sẽ đồng ý, nhưng hắn lại thất thố đến mức làm vỡ chén trà, đôi mắt đỏ ngầu, từ đáy mắt cuộn lên cơn giận:
“Ta không đồng ý, nàng đừng hòng rời đi.”