Đêm tân hôn của ta với Đại nhi tử của phủ Đạm Bạc Hầu, người cùng ta động phòng lại là Hoàng huynh của ta, cũng chính là Hoàng đế đương triều.
Bọn họ đều nghĩ rằng ta không biết sự thật, bởi vì trong suốt đêm đó, đôi mắt ta luôn bị che bằng dải lụa.
…
—— Chiếc khăn đỏ rực phất phơ trước mắt ta suốt mấy canh giờ, lâu đến mức mắt đã mỏi nhưng vẫn không ai đến tháo ra.
Cho đến giờ Hợi, tiếng cười nói chúc mừng bên ngoài từ từ nhạt đi rồi biến mất, phu quân ta, Liễu Ngọc, mới muộn màng xuất hiện.
Dù không nhìn thấy gì, nhưng từ bước chân vững vàng của Liễu Ngọc, ta biết hắn không hề uống say.
Hắn đương nhiên không dám để bản thân uống say, bởi vì khi say sẽ có nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Và cũng là vì, người trong lòng hắn không phải là ta.