Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÔNG HỢP LỄ NGHI Chương 3 KHÔNG HỢP LỄ NGHI

Chương 3 KHÔNG HỢP LỄ NGHI

9:52 chiều – 28/09/2024

4

Liễu Ngọc sửng sốt, cố tỏ ra nhẹ nhàng, tiến lên rót rượu cho Dung Cảnh Đình:

“Bệ hạ chưa uống mà cũng chẳng say, sao lại đùa với thần như vậy?”

Khi rượu đã được rót đầy, ta tiếp lời: 

“Liễu Ngọc, Bệ hạ thấy ngươi lâu rồi chưa tham gia cuộc thi, nên không có cơ hội đoạt giải, vì vậy mới trêu chọc ngươi, mau đi thi đấu đi.”

Liễu Ngọc vội vàng nói với Dung Cảnh Đình:

 “Thần lập tức đi ngay.”

Khi chỉ còn lại ta và Dung Cảnh Đình, huynh ấy cúi đầu nhìn ly rượu, tay dường như định nhấc chiếc cốc lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, ngón tay huynh ấy lại nhấn nhẹ, làm đổ cốc rượu, chất lỏng chảy xuống dọc theo mép bàn và làm ướt cả vạt áo.

Có quá nhiều người ở đây, ta không tiện tự mình giúp huynh ấy lau sạch nên đành đưa khăn ra.

Dung Cảnh Đình nhận lấy, lau vài cái qua loa, nhưng không trả lại khăn cho ta.

Cuối cùng huynh ấy cũng chịu lên tiếng:

 “Trẫm vừa rồi có bảo nàng giúp hắn nói chuyện không?”

Ta không ngừng quan sát sắc mặt của Dung Cảnh Đình:

“Huynh hỏi Liễu Ngọc như vậy, hắn cũng không biết trả lời thế nào đâu.”

“Được thôi, nàng trả lời đi.”

Ta hơi ngớ người: 

“Hòa ly? Vậy ta phải nói với Thái hậu là cơm ở Hầu phủ quá cứng làm ta mắc nghẹn, hay là vườn không rộng bằng trong cung khiến ta không thích?”

Nhắc đến Thái hậu, ta lại nhớ đến những gì bà từng nói khi Dung Cảnh Đình rời cung —

“Ai gia dù gì cũng nuôi dưỡng con nhiều năm, gả con vào nhà họ Liễu, trong lòng tất nhiên vô cùng không nỡ. Chỉ là Hoàng đế ngày ấy cũng nói rồi, con đứng sau cũng nghe thấy rồi đấy. Hoàng đế muốn lập con làm Hoàng hậu. Nhưng tính con quá hiền lành, nếu ngồi ở Trung cung, sau này sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở.”

“ Thực ra nếu Hoàng đế nói phong con làm phi, ai gia cũng không có lời nào phản đối. Nhưng xem quyết tâm của Hoàng đế lúc đó, bất kể trước tiên phong con chức gì đi chăng nữa thì không quá nửa năm, phượng ấn chắc chắn cũng sẽ được trao cho con.”

Khi tỉnh lại, ta thấy Dung Cảnh Đình đang nhìn ta với nụ cười mỉa mai.

“Là ta nói sai sao?”

Dung Cảnh Đình lắc đầu, nói:

 “Nói chuyện phiếm mà thôi, có gì mà đúng hay sai.” 

Rồi huynh ấy đứng dậy:

 “Vạt áo ướt rồi, trẫm đi thay y phục.”

Khi Dung Cảnh Đình rời đi, ta mới phát hiện huynh ấy đã làm rơi ngọc bội, chắc là lúc lau rượu vô tình gạt ra.

Đồ ngự dụng không thể để lạc ra ngoài, ta nhặt lấy ngọc bội, định mang đến ngự liễn để giao cho thái giám phụ trách.

Ngự liễn bây giờ đang dừng ở một góc vắng, ta lén lút đi đến thì vô tình nhìn thấy Liễu Ngọc cùng người tình của hắn. 

Trên mặt của Liễu Ngọc có vẻ mất mát.

Người tình của Liễu Ngọc là một tiểu thư con vợ lẽ của quan tứ phẩm. Trước đây, chuyện hôn nhân của nàng ta bị đình trệ vì gia đình không đồng ý đi dạm hỏi, nhưng nếu là Liễu Ngọc muốn nạp thêm thiếp thất thì hôn sự này có lẽ sẽ thành.

Ta đột nhiên hiểu rõ hơn về tâm tư của Liễu Ngọc. 

Hắn sẵn lòng giúp Dung Cảnh Đình làm chuyện hoang đường đó trong đêm tân hôn, chính là vì hắn đã đoán rằng ta và hắn sẽ không thể sống với nhau lâu dài.

Đang suy nghĩ miên man thì ta đã đến trước ngự liễn, ra hiệu cho thái giám không làm kinh động người bên trong, rồi giao lại ngọc bội cho hắn.

Thái giám không lên tiếng, nhưng khi y vừa đưa ngọc bội vào trong xe, ta đã bị kéo vào.

“Nàng đến chậm hơn trẫm dự đoán.” 

Dung Cảnh Đình mặc áo xộc xệch, thắt lưng buộc nửa chừng, trông vô cùng… không đúng mực.

Ta lập tức hiểu ra, vội cúi đầu: 

“Là hoàng huynh cố ý làm rơi ngọc bội.”

“Trên đường đến đây, nàng có nhìn thấy gì không?”

 Giọng Dung Cảnh Đình trầm ngâm.

Nhìn thấy gì ư… ta chợt hiểu thêm một điều.

 Tiểu thư con thiếp thất của quan tứ phẩm vốn không được mời đến nơi này, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, không cần nói cũng biết là ai làm.

Dung Cảnh Đình lúc nào cũng muốn nhắc nhở ta rằng, ta không thể nảy sinh tình cảm với Liễu Ngọc.

Có lẽ huynh ấy không biết rằng ta đã rõ sự thật của đêm đó, nên lo sợ rằng nếu một khi ta nhận định rằng bản thân đã có phát sinh thân mật với Liễu Ngọc, ta sẽ dần nảy sinh tình cảm với hắn, chưa kể đến chuyện cầu con càng khiến huynh ấy bất an hơn.

“Trên đường đến đây, mắt ta chỉ để ý xem Thánh giá ở đâu, chứ không thấy gì cả.”

“Giả ngu, nàng có giỏi thì giả ngu suốt đời cho trẫm.”

 Dung Cảnh Đình vuốt nhẹ tua rua của ngọc bội:

“Trẫm không muốn giả vờ với nàng nữa, chỉ nói một câu, trẫm không muốn xung đột với ý chỉ của Thái hậu khi đó, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không dùng cách khác để hủy bỏ nó.”

Ta nhớ lại chuyện mấy ngày trước, không kìm được mà hỏi: 

“Huynh tức giận sao?”

Dung Cảnh Đình không trả lời, chỉ nói: 

“Ngồi gần lại đây, trẫm không ăn thịt nàng đâu.”

Ta cẩn thận di chuyển gần thêm nửa tấc, rồi lập tức cảm thấy hơi thở của Dung Cảnh Đình tràn ngập xung quanh:

 “Lừa nàng thôi.”

Bất chợt bị kéo vào lòng, ta theo phản xạ giãy giụa vài cái, nhưng càng bị siết chặt hơn.

“Nguyệt Nguyệt, đừng động đậy, sẽ có người nghe thấy đấy.” 

Dung Cảnh Đình nói.

Huynh ấy lo lắng sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy, càng nói huynh ấy càng vui vẻ hơn lúc đầu là sao nhỉ?

5

Dung Cảnh Đình quả thực rất vui. Khi cười nhẹ,hơi thở ấm áp và đầy kích thích của huynh ấy phả vào cổ ta: 

“Cứ như vậy đi, đừng động đậy, nếu bị ai đó vô tình phát hiện thì nàng sẽ xấu hổ mà chết mất.”

“Nhưng không có ai to gan dám đến quấy rầy Thánh giá đâu.”

“Nàng nói cũng có lý.”

 Dung Cảnh Đình buông ta ra, duỗi tay: 

“Nhưng nàng cũng không muốn trẫm y phục không chỉnh tề như thế này mãi phải không?”

Bình tâm lại nhìn, ta mới phát hiện do hành động lôi kéo vừa rồi của Dung Cảnh Đình nên y phục của huynh ấy đã xộc xệch đến mức không thể tả nổi.

Mặc dù biết chắc không ai dám làm phiền Thánh giá, nhưng tay ta khi tháo thắt lưng của Dung Cảnh Đình vẫn run rẩy.

Dung Cảnh Đình lại rất thích sự vụng về của ta, mỗi khi ta vô tình ngước lên đều bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của huynh ấy.

Dung Cảnh Đình nhẹ nhàng nói: 

“Hiện tại, chúng ta giống phu thê không?”

Ta ngừng động tác, bực tức trả lời:

 “Hoàng huynh cố tình ép ta phải trả lời sao? Nếu ta đáp không, là trái ý Thánh thượng, còn nếu đáp có, thì chẳng phải là vô lễ với huynh sao?”

“Cuối cùng nàng đã sống lại rồi à? Ta còn tưởng nàng gả cho tên Liễu Ngọc đó thì trở nên ngoan ngoãn tri thư đạt lễ như mấy cái xác biết đi kia chứ.” 

Dung Cảnh Đình thích thú với thái độ ngang bướng của ta. Huynh ấy cười vui vẻ mà cầm lấy ngọc bội, dùng tua ngọc quét nhẹ lên tai ta cho đến khi ta phải xin tha mới dừng lại:

 “Trẫm không đùa nàng nữa, chỉ là có một điều, không được gọi trẫm là Hoàng huynh nữa.”

“Vâng, Bệ hạ.”

“Đổi cách xưng hô khác đi.”

Ta ngẩn người, lần sau gọi ra vẫn là: 

“Bệ hạ?”

Thế là Dung Cảnh Đình không thèm để ý đến ta nữa.

Nhưng huynh ấy không rút lại yêu cầu ban nãy nên ta vẫn phải giúp huynh ấy chỉnh lại long bào. Khi ta cài ngọc bội vào thắt lưng, bất chợt nghe giọng của thái giám bên ngoài màn:

 “Bệ hạ, hôm nay giải thưởng đã thuộc về công tử nhà Đạm Bạc Hầu.”

Dung Cảnh Đình khẽ cười:

 “Trẫm đã nghỉ ngơi lâu đến thế sao?”

Ta nhỏ giọng lẩm bẩm:

 “Quả thật là rất lâu.”

Dung Cảnh Đình khẽ chạm vào chiếc khăn trên tay, nói với thái giám đang dưngd đợi ngoài màn: 

“Trẫm hôm nay cũng nhận được một phần thưởng lớn lắm.”

Chiếc khăn đó… là của ta.

Khi về đến phủ nhà họ Liễu, ta mới biết giải thưởng của cuộc thi lần này là một chiếc trâm cài đính ngọc trai quý giá, từng được Thái hậu sử dụng khi bà được phong làm Hoàng hậu.

Liễu Ngọc cầm chiếc trâm này không có tác dụng gì, hắn chắc chắn sẽ chọn cách tặng cho ai đó, nhưng không ngờ lại là tặng cho ta.

Ta vô cùng kinh ngạc: 

“Chắc chắn là tặng ta sao?”

Liễu Ngọc nói: 

“Một là nàng xứng với nó, hai là… để làm kỷ niệm.”

Câu nói sau ta có chút khó hiểu.

Liễu Ngọc nói: 

“Ta vừa quyết định, ngày mai sẽ vào cung gặp Bệ hạ.”

Ta giật mình: 

“Huynh định…”

Liễu Ngọc cười nhẹ: 

“Kéo dài thêm chỉ có hại cho ta và nàng, còn việc có thể đắc tội với Thái hậu… để sau hẵng tính, ta sẽ bàn bạc với Bệ hạ trước.”

Hắn nói thì nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ta lại vô cùng lo lắng và căng thẳng.

Ngay cả Cửu công chúa cũng nghĩ rằng Liễu Ngọc và Dung Cảnh Đình sẽ dễ dàng đạt được thỏa thuận, nhưng sự thật là Dung Cảnh Đình đã từ chối yêu cầu của Liễu Ngọc.

Dung Cảnh Đình từ chối sao?

Khi Liễu Ngọc từ trong cung trở về, chúng ta nhìn nhau mà không nói nên lời, cảm giác mơ hồ và bối rối.

Trong khoảng thời gian này, ta ít khi vào cung, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài tin tức không mấy quan trọng.

Cho đến ngày giỗ của phụ thân ta, Ngụy Quốc công thì đã có một tin tức được truyền đi nhanh chóng: Dung Cảnh Đình đã hạ chỉ cho phép Ngụy Quốc công được ghi danh vào Thái miếu.

Đây là một vinh dự lớn, ngày mai dù sao ta cũng phải vào cung một chuyến để tạ ơn.

Đêm đó, Liễu Ngọc lại đi ngủ ở thư phòng, còn ta ngủ một mình cũng khá thoải mái nên chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, ta lờ mờ nghe thấy tiếng động gần đó.

“Nguyệt Nguyệt, dậy đi, nói chuyện với trẫm.”

“Không muốn.” 

Ta còn đang mơ hồ nên chẳng nghe rõ gì, thậm chí còn lật người lại, đưa lưng về phía giọng nói kia.

“Nàng muốn trẫm đợi đến sáng sao?”

Trẫm? Ta nghe mà giật mình tỉnh ra bảy phần.

Khi tỉnh thêm ba phần nữa, ta bật dậy như con cá chép vọt nước.

Bị ánh mắt chăm chú của Dung Cảnh Đình nhìn theo suốt, ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Dung Cảnh Đình bước tới, đôi mắt phượng thấp thoáng nét cười: 

“Nàng dường như không hề ngạc nhiên khi thấy trẫm ở phủ Liễu gia nhỉ?”

“Ta chỉ là… chưa tỉnh ngủ.”

“Nguyệt Nguyệt, có phải nàng biết gì đó không? Ví dụ như, trẫm không phải lần đầu đến phủ Liễu gia.” 

Dung Cảnh Đình nói với giọng điệu đầy ám muội.

6

Câu hỏi khó trả lời quá…

Tất nhiên là ta không trả lời rồi.

Vì thế, ta lại nằm xuống, lật người một lần nữa, nhắm chặt mắt, trong lòng thầm nghĩ nếu huynh ấy trách tội, ta sẽ nói là mình tưởng đang nằm mơ.

Nhưng có vẻ Dung Cảnh Đình không định truy cứu. Huynh ấy chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên tai ta hai lần: 

“Trẫm đột nhiên nghĩ rằng, nàng và Liễu Ngọc hòa ly là tốt nhất. Đợi Đến khi hắn có chút công danh, đúng lúc phía Nam đang gặp đại hạn, trẫm sẽ phái hắn làm phó quan hỗ trợ việc cứu trợ. Năm ngày nữa khởi hành, xem hắn có thể làm nên trò trống gì không.”

Ngón tay của Dung Cảnh Đình ấm áp bên tai khiến tim ta đập nhanh hơn.

“Nguyệt Nguyệt…” 

Dung Cảnh Đình cười khẽ:

“Nàng lại xấu hổ nữa sao?”

Không nghe, không để ý!

Một làn hương nhè nhẹ lan tỏa, ta nhận ra Dung Cảnh Đình đã cúi hẳn người xuống, khuôn mặt huynh ấy cách má ta chỉ vài tấc: 

“Nguyệt Nguyệt, ba ngày nữa là tiệc mừng đại thọ của Thái hậu, nàng nhớ đến dự, không được phép cáo bệnh. Còn nữa, ngày mai khi nàng dậy sẽ thấy trên bàn có y phục và trang sức mới, nhớ mặc nó để đến tiệc mừng thọ nhé.”

Ta không kìm được mà gật đầu hai cái.

“Lần này nàng không thoái thác được rồi.”

 Dung Cảnh Đình nói.

Mỗi khi có đại yến, các phu nhân sẽ luôn đi cùng với đại nhân nhà mình nên Liễu Ngọc cũng không thoái thác được.

Trên xe ngựa, hắn đột nhiên bắt chuyện với ta: 

“Váy mới của nàng thật đẹp.”

Ta cũng thấy đẹp, đến mức muốn xuống xe xoay một vòng luôn đấy: 

“Đẹp đúng không? Cửu công chúa chắc chắn sẽ hỏi xem thợ thêu nào làm ra nó.”

“Chắc chắn là thợ thêu trong cung rồi.” 

Liễu Ngọc buột miệng.

“Huynh nói nhiều quá đấy.”

Liễu Ngọc lập tức im bặt.

Sau khi vào yến tiệc, Thái hậu gọi ta lên chỗ ngồi cao, ân cần hỏi han tình hình gần đây, còn ban thưởng nhiều thứ, rồi bảo ta và Liễu Ngọc ngồi gần hơn.

Khi ngồi gần lại, cũng có nghĩa là gần Dung Cảnh Đình hơn.

Dung Cảnh Đình liếc nhẹ hai chúng ta một cái, nhưng tình hình vẫn giữ quy củ.

Cho đến khi một vũ nữ bất ngờ rút dao đâm thẳng vào Vinh Vương. Cũng không rõ là do nàng đắc tội ai nên bị đưa ra chịu chết, hay Vinh Vương lại trở thành kẻ phụ tình của người khác nên nàng ta mới làm như  vậy.

Tóm lại, buổi yến tiệc trở nên hỗn loạn vì biến cố này.

Vinh Vương ngồi ngay cạnh ta và Liễu Ngọc nên ta càng thêm lo sợ, chỉ mong được chui xuống dưới bàn mà trốn.

Nhưng khi ta còn chưa kịp trốn thì một ai đó từ phía sau đẩy ta ngã nhào về phía mũi dao.

Do bị xô đẩy, mũi dao vốn nhắm vào Vinh Vương lại chệch sang Liễu Ngọc. Khi mũi dao đâm vào vai ta, phía sau ta chỉ có Liễu Ngọc, trông như thể ta đã đỡ dao thay hắn.

Khi máu bắn ra, điều đầu tiên ta nghĩ là tiếc cho bộ váy đẹp này, đúng là không nên khoe khoang mà.

Lúc ta còn tỉnh táo, ta thấy ánh mắt ghen tị của các phu nhân xung quanh. Dường như họ nghĩ rằng ta và Liễu Ngọc là đôi phu thê mới cưới nên tình cảm thắm thiết, không ngại hy sinh mạng sống cho đối phuong

Khi cánh tay của Liễu Ngọc đỡ lấy ta, ý thức của ta đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn kịp thấy một đôi giày lụa thêu chỉ vàng đang bước nhanh tới.