2
“Hoàng huynh nói muốn phạt ta, ta phải chịu phạt.”
Dung Cảnh Đình đưa tay ra, ý bảo ta nắm lấy.
Khi một lần nữa nắm tay huynh ấy, một cảm giác kỳ lạ chạy khắp cơ thể ta, huynh ấy không biết rằng, ta hiểu huynh ấy còn rõ hơn huynh ấy nghĩ.
Chỉ trong chốc lát, Dung Cảnh Đình khẽ dùng lực kéo ta đứng lên, sau đó lại tiếp tục dùng lực kéo ta ngồi lên đùi huynh ấy:
“Quỳ lâu gối sẽ xanh bầm mất.”
“Gối ta không đau, đứng là được rồi.”
Giọng Dung Cảnh Đình trở nên dịu dàng, nhưng hơi thở lạnh lẽo thoảng qua tai ta vẫn không đổi:
“Lúc bé Nguyệt Nguyệt luôn thích để hoàng huynh bế, sao giờ lấy chồng rồi lại xa cách với trẫm như vậy?”
Ta vội xua tay:
“Không dám, không dám.”
Khi Dung Cảnh Đình khẽ nhấc cằm, cố tình để y phục chạm nhẹ vào tóc mai ta, cũng không để ta tránh đi:
“Ta và nàng là huynh muội, giờ muốn gần gũi lại phải lén lút như thế này, thật sự là không cần như vậy, nên trẫm mới nói muốn phạt nàng.”
Ta căng thẳng đến mức gần như bóp nát tay áo của mình:
“Hoàng huynh nói sao, thì cứ theo vậy.”
“Trẫm muốn phạt nàng nói xem, tối qua tên khốn Liễu Ngọc đó, đã làm gì nàng?”
Đôi mắt phượng của Dung Cảnh Đình ánh lên chút u tối thoáng qua.
Mặt ta lập tức đỏ bừng, vì quá xấu hổ, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên.
“Nguyệt Nguyệt làm sao vậy? Trẫm chỉ đùa thôi mà.”
Dung Cảnh Đình cúi đầu quan sát nét mặt của ta, nhẹ nhàng dùng ống tay áo thêu kim tuyến lau qua mí mắt ta, vạt áo khẽ ướt một chút.
Ta chầm chậm thả lỏng, lặng lẽ ngắm nhìn ống tay áo tinh xảo và quý phái của Dung Cảnh Đình.
Thấy vậy, Dung Cảnh Đình nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo bằng ba ngón tay, hỏi ta:
“Trẫm mặc màu đỏ có đẹp không?”
“Đẹp không gì sánh bằng.”
“Có giống hỷ phục không?”
Dung Cảnh Đình hỏi.
Ta liền chiều theo ý huynh ấy:
“Hỷ phục sao có thể so với long bào được?”
Dung Cảnh Đình bật cười một tiếng, tay mở chiếc hộp nhỏ trên bàn, lấy ra một chiếc vòng và đeo vào cổ tay ta, vừa đeo vừa nói:
“Hôm qua nàng thành thân nhưng trẫm không có mặt, thật muốn xem nàng mặc hỉ phục trông thế nào.”
Ta liếc nhìn chiếc váy gấm trên người mình, nói:
“Cũng giống như bây giờ.”
“Không giống, nàng mặc cho trẫm xem đi.”
Ta có chút lúng túng:
“Hỷ phục không còn nữa rồi.”
“Ồ?”
Dung Cảnh Đình ghé sát vào tai ta hỏi:
“Tại sao lại không còn?”
Nếu ta muốn nó không còn, thì nó sẽ không còn.
Ta suy nghĩ một chút, rồi đáp:
“Hỉ phục bị lửa nến thiêu rụi rồi ạ”
“Thật sao? Đây là điềm không lành đấy, có vẻ cuộc hôn nhân của các người quả thực không được trời đất chứng giám.”
Ta gật đầu đồng tình:
“Đúng vậy, là điềm không lành.”
“Vậy thì nhớ đấy, không được gần gũi với Liễu Ngọc quá mức.”
Dung Cảnh Đình từng bước dẫn dắt ta.
“Muội sẽ không… nói chuyện với hắn như thế này.”
“Đúng, những gì trẫm làm với nàng, nàng cũng không thể làm với hắn.”
Dung Cảnh Đình nói như vậy thôi mà ta đã xấu hổ đến muốn chết rồi. Thế nhưng lại giấu diếm vụng về, bị huynh ấy phát hiện rồi cười:
“Không trêu nàng nữa. Không đúng, là lần sau sẽ trêu.”
“Quả thật Cửu công chúa đã tìm nàng, nhưng trẫm đã đuổi nàng ấy đi rồi. Nàng sau này trở lại cung gặp nàng ấy chơi nhé, tiện thể đến thăm Thái hậu, sau cùng mới được gặp trẫm, nhớ chưa?”
3
Ta vội vã rời cung.
Sau khi trở về Hầu phủ, ta và Liễu Ngọc nhìn nhau rồi cùng thở dài.
Nhưng thở dài xong, chúng ta vẫn phải diễn làm phu thê trước mặt người đời.
Chỉ mới vài ngày sau khi thành thân, chúng ta đã bị Hầu phu nhân thúc giục đi chùa cầu phúc, không chỉ cầu bình an mà còn là cầu con cái.
Hầu phu nhân và Hầu lão gia vốn là cặp phu thê hòa thuận, gia đình yên ấm, nên khi quỳ xuống chiếu bồ đoàn để cảm tạ ân điển của Bồ Tát, họ vô cùng thành kính.
Nhưng khi ta và Liễu Ngọc quỳ xuống, không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Chúng ta đều biết khi cầu nguyện chỉ cần thầm niệm trong lòng là đủ, nhưng ta và Liễu Ngọc lo sợ Bồ Tát hiển llinh lại không nghe thấy những lời trong lòng nên cả hai đều há miệng niệm lớn hơn chút nữa —
“Bồ Tát ở trên cao, nếu ban cho con một đứa con, con nhất định sẽ đúc tượng vàng dâng lên.”
“Bồ Tát phù hộ.”
Đến lúc này, ta không còn sợ phạm thượng với thần linh nữa mà ta chỉ sợ rằng Dung Cảnh Đình sẽ thực sự khiến ta mang thai một đứa con.
Hầu phu nhân tuy thấy lạ, nhưng nhìn thấy chúng ta chân thành như vậy, cũng không tiện nói gì trước mặt Phật.
Sau đó, Hầu phu nhân muốn đi sang phía đông ngắm suối, còn ta và Liễu Ngọc chỉ muốn rời khỏi nơi đau lòng này càng sớm càng tốt.
“Nguyệt Nguyệt!”
Khi ta nhận ra có người gọi tên mình, thì Cửu công chúa đã xuất hiện trên bậc thang, nàng vừa thở hổn hển vừa cười:
“Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi , ta ở trong cung sắp chết ngộp rồi.”
“Hoàng thượng cho phép ngươi ra ngoài?”
Cửu công chúa gật đầu nói:
“Ta nói đến gặp ngươi thì huynh ấy đã phái người theo ta, nên ta mới được ra cung.”
Dung Cảnh Đình hẳn đã biết hôm nay ta đến cầu con.
Cửu công chúa không nhận ra sắc mặt ta không tốt, tiếp tục ríu rít:
“Đã đến đây rồi, ta cũng muốn cầu duyên, vì huynh trưởng nói nếu ta không có người trong lòng thì huynh ấy sẽ chỉ định một người cho ta. Ta không muốn huynh ấy chọn đâu, hôn sự của huynh ấy không thuận, chẳng lẽ muốn ta cũng không suôn sẻ theo sao?”
Ta thật sự rấtbmuốn bịt cái miệng nhỏ của Cửu công chúa lại:
“Thôi im đi, khi nào thì hôn sự của Hoàng thượng không thuận lợi, ngươi nói bậy.”
Cửu công chúa thở dài một hơi, nhưng nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác:
“Ồ phải rồi, ba ngày nữa sẽ là cuộc thi bắn cung và ném thẻ của các công tử thế gia, ngươi đi cùng ta nhé. Ngươi và Liễu công tử mới thành thân, cũng nên đi cùng với nhau.”
Ta quay sang nói với Liễu Ngọc:
“Cửu công chúa mời ngươi đi xem trò vui.”
Cửu công chúa phụ họa:
“Đúng thế, năm nay phần thưởng rất lớn đấy.”
Nhưng Liễu Ngọc dường như vẫn chìm trong nỗi buồn khi cùng ta ra ngoài cầu con nên không nghe thấy chúng ta nói gì.
“Hắn sẽ đi.”
Ta nói với Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, ta nghĩ rằng Dung Cảnh Đình biết chuyện ta đi chùa cầu con sẽ khó chịu mà tìm cớ triệu ta vào cung, nhưng không ngờ suốt ba ngày vẫn không có tin tức gì.
Chỉ đến khi ta và Liễu Ngọc cùng nhau tham dự cuộc thi, đứng ở một vị trí nổi bật trên sân đấu thì ngự liễn của Hoàng thượng bất ngờ xuất hiện.
Dù sao cũng phải dũng cảm bước tới chào hỏi, nếu không sẽ bị người ta nói là thất lễ.
Bước chân của Liễu Ngọc đột nhiên lớn hơn, khiến chúng ta thành người đi trước kẻ theo sau.
Khi bóng dáng của Dung Cảnh Đình đã hiện rõ trong tầm mắt, đột nhiên có người gọi chúng ta lại —
“Đây chẳng phải là công tử và con dâu mới vào cửa của Hầu gia sao? Trước đây bận việc nên không thể đích thân đến chúc mừng, hôm nay gặp được, xin chúc hai người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn.”
Sắc mặt của Liễu Ngọc có phần cứng đờ. Ta cũng cảm thấy không thoải mái.
Âm thanh của người đó lớn đến mức cứ như sợ Dung Cảnh Đình không nghe thấy vậy.
Ta không biết Dung Cảnh Đình sẽ nghĩ gì, cũng như những người đến chúc mừng kia cũng chẳng thể hiểu vì sao ta và Liễu Ngọc lại trông như một người vừa chết chồng, còn người kia lại như mất vợ vậy.
Khi ta và Liễu Ngọc cuối cùng cũng đến đứng trước mặt Dung Cảnh Đình, Liễu Ngọc cúi đầu rất thấp, còn ta thì càng không dám nhìn vào mắt huynh ấy.
“Miễn lễ.”
Giọng nói của Dung Cảnh Đình lạnh lùng.
“Hoàng huynh hôm nay thật tao nhã.”
Ta chủ động nói chuyện với Dung Cảnh Đình.
Nghe vậy, Dung Cảnh Đình nhìn ta một thoáng, sau đó khẽ cười nhẹ.
Chắc là… không sao đâu nhỉ? Ta thầm nghĩ.
Dung Cảnh Đình ngước nhìn lên trời, rồi sau đó ánh mắt rơi xuống Liễu Ngọc, nói:
“Hôm nay thời tiết không tệ…”
Huynh ấy ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
“Hay là hai người hòa ly đi?”