Không hợp lễ nghi.
Đêm tân hôn của ta với Đại nhi tử của phủ Đạm Bạc Hầu, người cùng ta động phòng lại là Hoàng huynh của ta, cũng chính là Hoàng đế đương triều.
Bọn họ đều nghĩ rằng ta không biết sự thật, bởi vì trong suốt đêm đó, đôi mắt ta luôn bị che bằng dải lụa.
…
—— Chiếc khăn đỏ rực phất phơ trước mắt ta suốt mấy canh giờ, lâu đến mức mắt đã mỏi nhưng vẫn không ai đến tháo ra.
Cho đến giờ Hợi, tiếng cười nói chúc mừng bên ngoài từ từ nhạt đi rồi biến mất, phu quân ta, Liễu Ngọc, mới muộn màng xuất hiện.
Dù không nhìn thấy gì, nhưng từ bước chân vững vàng của Liễu Ngọc, ta biết hắn không hề uống say.
Hắn đương nhiên không dám để bản thân uống say, bởi vì khi say sẽ có nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Và cũng là vì, người trong lòng hắn không phải là ta.
1
Liễu Ngọc tháo khăn che mặt ta xuống, rồi đột nhiên buộc lên mắt ta một dải lụa đỏ rực.
Ta tưởng rằng Liễu Ngọc muốn sỉ nhục ta.
Hôn ước của chúng ta là do Thái hậu ban, Liễu Ngọc không thể không cùng ta động phòng. Nhưng nếu thật sự làm chuyện ấy với ta, hắn sẽ hoàn toàn phản bội người trong lòng mình.
Chắc chắn hắn không thể vượt qua được nên mới chọn cách che khuất gương mặt ta.
Liễu Ngọc buộc xong cũng không vội động thủ, cũng không nói năng gì hết.
Thái độ của hắn đã đến mức này rồi, vậy ta còn gì nữa mà phải chờ đợi?
Ta tự mình nằm xuống giường. Sau một ngày vật lộn với lễ nghi cưới hỏi rườm rà, ta bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ chớm đến.
Nhưng khi dải lưng thắt ngang eo ta bỗng dưng bị tháo ra thì cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, thân mình ta khẽ run lên.
Người đang đè trên người ta dường như không ưa thích chiếc váy đỏ mà ta đang mặc, bởi vì ta nghe thấy tiếng vải bị xé toạc ra không chút nương tay.
Ta cảm thấy có chút lạnh, nhhưng chỉ chốc lát sau, ta không còn thấy lạnh nữa. Mỗi tấc da tấc thịt sau khi bị hôn lên một cách có chủ đích đều trở nên nóng bỏng.
Ta có chút bất an, bàn tay đặt bên gối cứng đờ. Liễu Ngọc liền vươn tay ra, đem năm ngón tay hắn đan vào tay ta.
Nhưng người ta lại càng cứng đờ hơn.
Cảm giác ấm áp quen thuộc của chiếc nhẫn ngọc bích giữa các khớp ngón tay khiến ta nhận ra rằng, người đang cùng ta làm chuyện này không phải là Liễu Ngọc.
Ta nín nhịn, đưa tay lên vuốt mái tóc xõa sau lưng người đàn ông, rồi tiếp tục vuốt lên cao, chạm vào cây trâm ngọc mà ta đã tự tay trao tặng.
Là Bệ hạ! Người cùng ta động phòng lại chính là Bệ hạ!
Ta gắng hết sức để kìm nén, mới có thể không bật thốt lên gọi một tiếng “Hoàng huynh.”
Hiện giờ tình cảnh này quả thực là quá mức hoang đường. Nhưng cho dù cả thiên hạ có nói như vậy đi chăng nữa thì chỉ có ta là không thể nói ra.
Ta không phải là muội muội ruột thịt của Bệ hạ, nhưng lại cùng ngài ấy lớn lên.
Khi ta bảy tuổi, phụ thân ta là Ngụy Quốc công, tử trận ngoài chiến trường. Mẫu thân ta lúc ấy đang lâm bồn, nghe tin dữ thì kinh hoảng cộng thêm bi thương quá độ dẫn đến việc một xác hai mạng.
Khi ấy Hoàng hậu, nay là Thái hậu, nhớ tới ta là nữ nhi của biểu muội bà, nay đã trở thành cô nhi không còn cha mẹ, nên đã đặc biệt đón ta về nuôi dưỡng dưới gối.
Ta sống cùng các công chúa khác nên theo lễ mà xưng gọi các Hoàng tử là Hoàng huynh.
Lục Hoàng huynh Dung Cảnh Đình tính tình lạnh lùng nhất, nhưng mỗi lần thấy ta, huynh ấy đều cười.
Năm ta cập kê, Dung Cảnh Đình đã tròn hai mươi hai. Cùng năm đó huynh ấy đã đăng cơ lên ngôi Hoàng đế.
Khi nhàn rỗi, huynh ấy vẫn như ngày trước, gọi ta đến thư phòng dạy ta luyện chữ, cho ta chơi đàn.
Nhưng có một lần ta lén lút đến, rồi từ phía sau che mắt huynh ấy. Dung Cảnh Đình lập tức đoán được là ta, nhưng huynh ấy cũng không để ta buông tay.
Bàn tay của Dung Cảnh Đình từ từ đặt lên tay ta đang che mắt huynh ấy, và cứ thế lưu luyến nắm lấy tay ta. Đúng lúc đó thì Thái hậu đến, ta thấy trên mặt bà ấy hiện rõ sự không vui.
Sau lần đó, ta không đến thư phòng của Dung Cảnh Đình nữa, mỗi ngày đều ở lại cung Thái hậu để chép kinh Phật.
Có một lần Bệ hạ đến, ta vẫn trốn ở phía sau không ra, chỉ lặng lẽ nghe Dung Cảnh Đình nói hai việc.
Một là thí sinh ở tỉnh ngoài đang gây rối, huynh ấy cần đi xử lý. Hai là sẽ sắc phong Ngụy Nguyệt Nguyệt làm Hoàng hậu, đưa vào Trung cung.
Ta bất ngờ đến mức suýt làm rơi nghiên mực, trong lòng hoang mang vô cùng.
Ngụy Nguyệt Nguyệt chính là ta.
Thái hậu đồng ý với việc đầu tiên, nhưng việc thứ hai lại nói là quá vội vàng nên tạm thời gác lại. Nhưng ngay khi Dung Cảnh Đình rời khỏi kinh thành, thánh chỉ gả ta cho Liễu Ngọc đã được ban xuống.
Dung Cảnh Đình dù có trở về nhanh thế nào, thánh chỉ cũng đã ban bố khắp kinh thành, không thể thu hồi.
Vì vậy lúc này, ta đang nằm trong phòng tân hôn của phủ nhà họ Liễu, nhưng không ngờ tân lang lại đổi người.
Dung Cảnh Đình không nói một lời, nhưng sự khao khát bộc lộ qua tiếng thở dồn dập đã xác nhận tất cả.
Đích thị là huynh ấy.
Ta càng thêm bất an, nhưng trong cơn đê mê ập đến, ta dần mất đi ý thức.
Dung Cảnh Đình không biết đã rời đi lúc nào, nhưng khi ta tỉnh dậy, người nằm bên cạnh là Liễu Ngọc.
Sáng hôm sau, sau khi trang điểm chỉnh tề, ta và Liễu Ngọc một trước một sau lên xe ngựa tiến cung tạ ơn, nhưng hai người chúng ta lại im lặng đối diện với nhau, không nói được câu gì.
Chỉ khi ta nhìn trộm hắn trong lúc hắn không để ý, mới thấy trên khuôn mặt thanh tú của Liễu Ngọc xuất hiện chút ít bối rối.
Lương tâm của hắn dường như cũng bất an, nhưng vẫn chọn trung thành với Hoàng thượng, và trung thành với tình yêu của hắn.
Chúng ta vào cung diện kiến Bệ hạ, nhưng nghe rằng Bệ hạ có việc đột xuất nên không thể gặp được.
Ta thầm cảm thấy may mắn khi ngài ấy bận việc, nhẹ nhõm thở phào một hơi liền trực tiếp đi gặp Thái hậu.
Gặp qua Thái hậu xong, Liễu Ngọc có thể xuất cung ngay lập tức, nhưng ta lại bị lưu lại.
Nghe nói Cửu công chúa cũng muốn gặp ta. Ta vốn thân thiết với Cửu công chúa, nên không chút do dự mà đi ngay.
Thế nhưng, khi thái giám dẫn ta đến thư các, ta liền nhận ra điều bất thường, vì Cửu công chúa hễ thấy chữ là đau đầu, vốn dĩ rất ghét đến thư các nhất.
Xem ra người muốn gặp ta không phải là nàng.
Khi ta từ xa nhìn thấy Dung Cảnh Đình ngồi một mình trong thư các, đôi chân ta suýt chút nữa mềm nhũn.
Hiếm khi thấy Dung Cảnh Đình mặc áo bào đỏ thêu chỉ vàng, nếu không phải vì thần thái của huynh ấy vẫn như thường lệ, ta e rằng cũng khó nhận ra ngay.
Ta từ từ bước đến, cố nén cảm giác bối rối, hành lễ như thường lệ:
“Hoàng huynh vạn an.”
Dung Cảnh Đình trước đó đang cúi đầu đọc sách, nghe tiếng ta chào mà cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ uể oải lật sang trang khác.
Khi Dung Cảnh Đình không nói, ngay cả đôi lông mày thanh tú cùng gương mặt tuấn tú của huynh ấy cũng nhuốm chút lạnh lẽo.
Ta không hiểu tại sao huynh ấy lại chẳng thèm để ý đến ta.
“Bệ hạ?”
“Tân nương tử đến rồi.”
Giọng Dung Cảnh Đình đầy xoay chuyển, dường như ẩn giấu cảm xúc nào đó.
“Bệ hạ nói hôm nay có việc không tiếp khách, làm cho Nguyệt Nguyệt tìm hoài không ra.”
“Không muốn gặp người khác, càng không muốn gặp nàng.”
Dung Cảnh Đình thờ ơ gập sách lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ta.
“Vậy sao lại triệu ta đến?”
“Phạt nàng.”
Lời Dung Cảnh Đình vừa dứt, ta bỗng nhớ lại khi huynh ấy biết đến thánh chỉ ban hôn của Thái Hậu ban cho ta,huynh ấy chỉ gặp ta một lần, hỏi ta có nguyện ý gả cho Liễu Ngọc không.
Ta đã nói nguyện ý.
Giờ đây Dung Cảnh Đình nói muốn phạt ta…
Ta vội vàng quỳ xuống trước mặt huynh ấy, nhưng không ngờ Dung Cảnh Đình nhanh tay lẹ mắt, nhích nhẹ chiếc ủng ra phía trước, chặn lấy đầu gối ta, không để đầu gối ta quỳ chạm đất.
… Ta không dám tự mình đứng lên, nhưng quỳ trên mũi giày của Dung Cảnh Đình cũng không hợp lễ nghi.
“Hoàng huynh…”
Ta khẽ cầu xin huynh ấy.
Dung Cảnh Đình không di chuyển chân, nhẹ nhàng nói:
“Nguyệt Nguyệt làm gì vậy? Nàng vốn được nuông chiều quen rồi, sao có thể để nàng quỳ được.”