Ta là thứ nữ của Võ tướng ngũ phẩm.
Phụ thân tham cầu vinh hoa, muốn kết giao quyền quý, liền đưa ta nhập phủ Ninh Vương, làm thiếp hầu.
Ninh Vương Tạ Vân Triều là người cần mẫn, suốt ngày vùi mình nơi chính sự.
Hậu viện tuy đông nữ quyến, song chẳng ai có thể gần gũi thân cận.
Ta vào phủ đã hơn nửa năm, vậy mà đến một lần diện kiến Vương gia cũng chưa từng có!
Chốn khuê phòng cô quạnh, đêm dài tịch mịch, ta lặng lẽ trốn ra hậu hoa viên, lẻ loi rơi lệ.
Không ngờ lại vô tình kinh động đến Ninh Vương.
Chàng nhướng mày hỏi:
“Ngươi là ai? Cớ gì đêm khuya khóc lóc nơi đây?”
Ta khóc đến thân mềm nhũn, chân tay vô lực, chỉ có thể tựa vào lòng người trước mặt, nức nở không thôi.
“Nhớ… nhớ nam nhân…”
“Nhớ đến mức trằn trọc không yên, suốt đêm không tài nào chợp mắt…”
Ninh Vương: “…”