Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

8:50 chiều – 06/02/2025

7

Hai lần liên tiếp thất bại, ta có chút nản lòng.

Ta chẳng qua chỉ muốn có một nam nhân, sao lại gian nan đến vậy?

Ngược lại, Tạ Vân Triều thấy ta chán nản, không khỏi bật cười trộm.

“Bản Vương còn chưa nổi giận, ngươi đã tự giận mình trước rồi?”

Ta vẻ mặt uể oải, hoàn toàn mất hết hy vọng.

“Vương Gia đừng cười thiếp nữa, mấy ngày nay thiếp  thân thể không tiện, không thể hầu hạ Vương Gia.”

“Vương Gia cứ đến chỗ người khác mà vui vầy đi…”

Nghe xong, sắc mặt Tạ Vân Triều tối sầm lại:

“Trong mắt ngươi, Bản Vương là loại nam nhân không bằng cầm thú sao?”

“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đợi ngươi khỏe lại rồi nói sau!”

“Thái y nói ngươi đau bụng là do thể hàn.”

“Ta đã sai người sắc thuốc bổ, nhớ uống đấy, chớ có giở thói ngang bướng.”

Chàng thật sự không tệ chút nào.

Không chỉ sắc thuốc cho ta, còn giúp ta ủ ấm giường nữa.

Thân thể chàng nóng hầm hập, ôm ngủ rất thoải mái.

“Vương Gia, thiếp lạnh quá!”

Tạ Vân Triều kéo ta vào lòng.

“Vương Gia, chân thiếp cũng lạnh…”

Tạ Vân Triều nắm lấy bàn chân nhỏ của ta, nhét vào lòng.

“Vương Gia, bụng thiếp đau quá…”

Tạ Vân Triều đặt bàn tay ấm áp lên bụng dưới của ta, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau.

Ta thoải mái đến mức cựa quậy không ngừng, như con mèo nhỏ rúc vào người chàng.

Hai tay ôm chặt lấy eo thon rắn rỏi của chàng, mặt vùi sâu vào lồng ngực rộng lớn, cọ qua cọ lại.

“Vương Gia, ngài thật tốt quá!”

“Thiếp có thể gả cho Vương Gia, chắc hẳn là phúc khí tu được từ kiếp trước!”

“Ngày sau thiếp nhất định sẽ báo đáp Vương Gia thật tốt!”

Tạ Vân Triều chẳng mảy may để tâm đến lời nịnh nọt của ta, chỉ thản nhiên vươn tay, gõ hai cái lên trán ta.

“Yên tĩnh một chút! Ngày mai Bản Vương còn phải lên triều!”

“Nếu không muốn ngủ, thì lăn xuống đất!”

“Auuu…”

Ta bĩu môi, ngoan ngoãn rúc vào lòng chàng, không dám nhiều lời.

Nhưng tay vẫn không nhịn được, len lén nghịch tóc chàng.

“Vương Gia… Vương Gia, ngài ngủ chưa?”

Tạ Vân Triều có vẻ mất kiên nhẫn, giữ lấy bàn tay đang làm loạn của ta: “Lại muốn giở trò gì?”

Ta ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn của chàng, rồi xấu hổ cúi đầu.

“Thiếp chỉ muốn hỏi, đợi đến khi thân thể khỏe lại… Vương Gia có thể cùng thiếp … viên phòng không?”

Nói xong, hai má ta đỏ bừng, vội vàng lấy tay che mặt.

Tạ Vân Triều trầm giọng: “Viên phòng, viên phòng, viên phòng! Trong đầu ngươi ngoài viên phòng ra thì không thể nghĩ đến chuyện gì khác sao?”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không nghĩ ra được…”

Nói xong, dường như nhớ ra điều gì đó, liền lục lọi dưới gối, lấy ra một quyển xuân cung đồ phiên bản giới hạn có tranh minh họa.

“Oh oh, còn có cái này nữa…”

“Thức thứ nhất: Lão hán thôi xa!”

“Thức thứ hai: Quan âm tọa liên!”

“Thức thứ ba: Hầu tử thượng thụ…”

Lời còn chưa dứt, quyển sách trong tay ta đã bị Tạ Vân Triều giật lấy.

Chàng cúi đầu xem qua, vừa thấy rõ nội dung bên trong, sắc mặt lập tức đen như mực.

Một giây sau, ta bị chàng ném thẳng ra ngoài giường.

“Hứa Thanh Thanh! Trong đầu nàng  rốt cuộc chứa cái gì vậy?”

“Loại vật ô uế dơ bẩn này, cũng dám mang vào vương phủ???”

Ta lồm cồm bò dậy, lon ton chạy đến nhặt lại quyển sách, phủi phủi bụi bẩn trên bìa.

“Cái gì mà dơ bẩn? Rõ ràng vẽ rất đẹp mà!”

“Thiếp chỉ lo mình thiếu kinh nghiệm, mua về để tham khảo học tập thôi!”

“Chẳng phải cũng là vì muốn hầu hạ Vương Gia cho chu toàn, tận tâm tận lực làm tròn bổn phận của một thị thiếp sao?”

Tạ Vân Triều nhìn ta chằm chằm, trầm mặc hồi lâu.

Một lúc sau, chàng mới chậm rãi lên tiếng:

“Hứa Thanh Thanh, ngươi có phải… đã bị ai nắm thóp rồi không?”

“Có phải bị ép buộc phải đến quyến rũ Bản Vương không?”

“Nói đi! Ngươi gả vào vương phủ, tiếp cận Bản Vương, rốt cuộc có mục đích gì?”

Ta ngước mắt nhìn chàng, muốn nói lại thôi.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói ra tâm tư chân thật của mình.

“Vương Gia, có khi nào, thiếp … đơn giản chỉ là nghiệp chướng nặng nề thôi không?”

8

Nhà ta gia thế trong sạch, phụ huynh huynh trưởng đều là võ tướng.

Mẫu thân tuy xuất thân thấp kém, nhưng từ nhỏ ta đã được Kế mẫu dạy dỗ trưởng thành.

Trước mặt người ngoài, ta cũng là một tiểu thư khuê tú đoan trang nề nếp, hành xử chuẩn mực, không chút sai sót.

Ai mà biết, sau lưng lại là một nữ nhân hoang dại đến thế.

Vừa qua mấy ngày nguyệt sự, ta liền tìm Tạ Vân Triều luận bàn kỹ nghệ.

Lúc đầu, cả hai đều ít nhiều thiếu kinh nghiệm.

Nhưng càng về sau, lại càng tinh thông, ngày đêm quyến luyến khó rời.

Chưa đầy một tháng, Tạ Vân Triều đã đích thân thỉnh chỉ, tấn phong ta lên Trắc phi.

Mẫu thân tiến phủ thăm ta, nắm lấy tay ta, vui mừng nói:

“Con vào vương phủ đã hơn nửa năm, vậy mà chẳng có lấy một phong thư hồi báo.”

“Ta và cha con còn tưởng con không được sủng ái, sợ rằng cả đời sẽ chịu cảnh lạnh lẽo cô phòng!”

“Không ngờ, rốt cuộc cũng thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh!”

“Con à, Ninh Vương Điện hạ đối xử với con ra sao?”

Ta xấu hổ gật đầu: “Điện hạ đối với nữ nhi, vô cùng tốt.”

Mẫu thân nghe xong càng vui mừng: “Vậy thì tốt rồi!”

“Con trước đây ở nhà, là đứa hiền lành ngoan ngoãn nhất, ta vẫn luôn lo con không quen với chốn vương phủ đấu đá tranh đoạt này.”

“Bây giờ đã có Vương Gia che chở, ta cũng an tâm hơn.”

“Vài ngày nữa là ngày giỗ của mẫu thân con, ta định lên chùa dâng một ngọn đăng trường minh, nói cho bà ấy biết con bây giờ có bao nhiêu phúc khí.”

Ta cảm động rơi lệ: “Tạ ơn mẫu thân.”

Nói chuyện thêm vài câu, mẫu thân liền dặn dò:

“Chớ thấy bây giờ trong phủ, con là Trắc phi cao nhất, nhưng dù sao cha con cũng chỉ là võ tướng Ngũ phẩm.”

“Nếu sau này Vương Gia cưới Chính phi, con định liệu ra sao?”

“Vẫn nên sớm sinh được cốt nhục, giữ chặt trái tim Vương Gia.”

“Tránh sau này… sắc suy ái nhạt…”

Ta nghe xong, cảm thấy rất có lý!

Hoàng gia coi trọng nhất là huyết mạch, nếu ta có thể sinh cho Vương Gia một nam nửa nữ, thì dù chàng có cưới Chính phi, cũng không dễ dàng bạc bẽo với ta.

Đêm đó, vừa thấy Tạ Vân Triều hồi phủ, ta liền kéo chàng đòi sinh con.

“Vương Gia, thiếp  muốn…”

Tạ Vân Triều nhíu mày: “Vội gì? Hôm qua chẳng phải vừa mới đòi sao?”

“Thiếp vừa thấy Vương Gia, liền không kiềm chế được.”

“Vương Gia, mau thương yêu thiếp, hu hu hu…”

Ngày thường, Tạ Vân Triều chỉ triệu ba lần nước.

Đêm đó, bị ta quấn lấy, gọi đến năm lần.

Chàng đã giương cờ đầu hàng, ta vẫn không chịu buông tha.

“Vương Gia, còn nữa, thiếp muốn hầu hạ ngài!”

Tạ Vân Triều siết chặt lấy ta, vừa tức giận vừa cắn nhẹ lên bờ vai:

“Rốt cuộc là Bản Vương hầu hạ ngươi, hay ngươi hầu hạ Bản Vương?”

Ta giả vờ không hiểu, cứ thế chui vào lòng chàng.

“Vương Gia nói gì? Nghe không rõ!”

“Vương Gia, để thiếp phục vụ ngài đi mà!”

Tạ Vân Triều bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc ta giày vò.

Nhưng đến hôm sau, chàng liền lấy cớ chính vụ bận rộn, chuyển sang ngủ ở thư phòng.

Ta hoang mang không hiểu: “Vương Gia sao vậy? Lẽ nào là do thiếp  hầu hạ không tốt?”

Lý cô cô đứng bên cạnh nhìn ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi…

“Có lẽ… Vương Gia những ngày này bận rộn chính vụ, có chút mệt mỏi chăng?”

Ta nghe vậy, liền phấn chấn tinh thần:

“Oh! Tống mụ mụ, mau hầm một bát Thập Toàn Đại Bổ Thang!”

“Đợi lát nữa, chính tay Bản Trắc Phi sẽ mang đến cho Vương Gia!”

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy bên ngoài Tề Ngọc cao giọng bẩm báo.

“Trắc Phi nương nương, Vương Gia nói hôm nay sẽ đến Tây Giao thị sát quân doanh, đêm nay có việc, không hồi phủ!”

Nghe xong, ta bỗng chốc có chút thương tâm.

“Không về phủ sao? Vậy ta…”

“Vậy ta làm sao cùng chàng sinh hài tử đây!”

9

Có lẽ đã đoán được tâm tư ta, hôm sau vừa hạ triều, Tạ Vân Triều liền ép ta xuống giường, giữ chặt lấy ta.

“Bản Vương đã nói rồi, từ ngày ngươi gặp mẫu thân xong, liền ra sức lấy lòng, suốt ngày trằn trọc đòi hỏi!”

“Thì ra là vì cốt nhục?”

“Bản Vương còn chưa cưới Chính Thê, đã có Trưởng tử thứ xuất, truyền ra ngoài chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?”

Ta thấy tâm tư bị lật tẩy, cũng không giấu giếm nữa.

Lập tức nhào vào lòng chàng, nức nở khóc.

“Thiếp chẳng qua là sợ, ngày sau Vương Gia có Chính Thê rồi, sẽ bỏ mặc thiếp , muốn gặp chàng một lần cũng khó.”

“Nếu có một hài tử bên mình, dù Vương Gia có chán ghét thiếp, thì vì hài tử, chàng vẫn phải đến thăm một chút.”

Ta nói đến thương tâm, chính bản thân ta cũng bị lời mình lừa gạt.

Kỳ thực ta cũng không nhất thiết phải sinh con, ta chỉ đơn giản thích quá trình sinh con mà thôi.

Tạ Vân Triều nghe xong, vừa bực vừa buồn cười.

Chàng ôm ta, nâng cằm ta lên, cười nói:

“Ngươi nhiều chiêu trò như vậy, Bản Vương cưng chiều còn không kịp, sao lại chán ghét được?”

Ta nức nở: “Vậy tại sao mấy ngày nay, Vương Gia không đến nghỉ trong phòng thiếp ?”

“Chẳng lẽ không phải vì chán ghét thiếp  sao?”

Tạ Vân Triều bất đắc dĩ đáp: “Mấy ngày trước, ngươi đòi hỏi quá mức, Bản Vương muốn nghỉ ngơi vài hôm…”

Nghe vậy, ta lập tức đỏ mặt đến mang tai.

“Hu hu hu, Vương Gia, đều là lỗi của thiếp !”

“Là thiếp  quá mức vồ vập, khiến Vương Gia mệt mỏi!”

“Từ mai, thiếp  sẽ ăn chay niệm Phật, học cách tĩnh tâm kiềm chế, không để lòng vướng bụi trần!”

Tạ Vân Triều nghe xong, đưa tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng nói:

“Cũng không cần đến mức đó…”

“Chỉ là, lần sau Bản Vương nói mệt rồi, ngươi không được quấn lấy nữa!”

“Phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?”

Lời đã nói đến nước này, ta còn có thể nói gì nữa?

Dĩ nhiên là lập tức gật đầu đồng ý.

“Thiếp nghe lời, lần sau Vương Gia bảo bao nhiêu lần, liền bao nhiêu lần.”

Tạ Vân Triều nhíu mày: “Sao Bản Vương cảm thấy lời này có gì đó không đúng?”

Vì được Tạ Vân Triều sủng ái, ta cũng được Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng xem trọng.

Hoàng Hậu nương nương thường xuyên triệu ta vào cung bầu bạn.

“Triều nhi từ nhỏ tính tình lạnh lùng, thật khó có người bên cạnh nó quan tâm tận tình như ngươi.”

“Nghe Lý cô cô nói, ngươi đối với Triều nhi hết lòng chu đáo, hầu hạ chu toàn.”

“Triều nhi cũng thường xuyên nhắc đến ngươi.”

“Bản Cung xem ngươi cũng là một người ngoan ngoãn hiền thục. Nếu ngày sau Triều nhi cưới Chính Thê, hẳn cũng có thể chung sống hòa thuận, đúng không?”

Ta tất nhiên là lập tức gật đầu, tỏ lòng trung thành.

“Thiếp xuất thân thấp kém, có thể được Điện hạ coi trọng, trở thành Trắc phi của Điện hạ, đã là phúc phận tu luyện mấy kiếp mà có.”

“Nếu ngày sau Điện hạ cưới Chính phi, thiếp  tất nhiên sẽ cẩn trọng hầu hạ chủ mẫu, tuyệt đối không dám có nửa phần vọng tưởng!”

Ta vào phủ với thân phận thị thiếp, há lại dám mơ tưởng đến vị trí Chính thê.

Huống chi, ta một không cầu vinh hoa phú quý, hai không màng quyền thế.

Ta chỉ đơn giản là thèm thân thể của Vương Gia mà thôi!

Lời này ta nói ra, chân thành tha thiết, khiến Hoàng Hậu nương nương cảm động, lập tức ban thưởng vàng bạc châu báu vô số.

“Được, được, Bản Cung biết ngươi là người hiểu chuyện.”

“Ở đây có vài nữ tử xuất thân cao quý, đều là danh môn khuê tú của các đại thần trong triều, ngươi giúp Bản Cung xem thử, ai mới là người thích hợp làm Chính phi của Triều nhi.”

Nói đến đây, Tạ Vân Triều bước vào.

Thấy ta cùng Hoàng Hậu trò chuyện vui vẻ, liền tiến lên hỏi:

“Mẫu hậu cùng Hứa trắc phi đang bàn luận điều gì mà vui vẻ vậy?”

Hoàng Hậu cười đáp:

“Đang chọn Chính phi cho con, để Hứa trắc phi giúp Bản Cung chọn lựa.”

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Tạ Vân Triều lập tức cứng đờ.

Chàng nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Gằn từng chữ một:

“Chọn? Chính? Phi?”