Ta là thứ nữ của Võ tướng ngũ phẩm.
Phụ thân tham cầu vinh hoa, muốn kết giao quyền quý, liền đưa ta nhập phủ Ninh Vương, làm thiếp hầu.
Ninh Vương Tạ Vân Triều là người cần mẫn, suốt ngày vùi mình nơi chính sự.
Hậu viện tuy đông nữ quyến, song chẳng ai có thể gần gũi thân cận.
Ta vào phủ đã hơn nửa năm, vậy mà đến một lần diện kiến Vương gia cũng chưa từng có!
Chốn khuê phòng cô quạnh, đêm dài tịch mịch, ta lặng lẽ trốn ra hậu hoa viên, lẻ loi rơi lệ.
Không ngờ lại vô tình kinh động đến Ninh Vương.
Chàng nhướng mày hỏi:
“Ngươi là ai? Cớ gì đêm khuya khóc lóc nơi đây?”
Ta khóc đến thân mềm nhũn, chân tay vô lực, chỉ có thể tựa vào lòng người trước mặt, nức nở không thôi.
“Nhớ… nhớ nam nhân…”
“Nhớ đến mức trằn trọc không yên, suốt đêm không tài nào chợp mắt…”
Ninh Vương: “…”
1
Ta tên Hứa Thanh Thanh, là thứ nữ phủ Định Viễn Tướng quân.
Mẹ ruột ta, Di nương Liễu thị, khi chưa theo phụ thân, từng là hoa khôi danh chấn kinh thành chốn Xuân Hoa Lâu.
Năm xưa, phong tư tuyệt thế, váy dưới quỳ bao kẻ si tình, danh khắp chốn phồn hoa.
Sau này, bởi từng cứu phụ thân một mạng, nàng được người chuộc thân, đưa về phủ làm thiếp.
Chẳng rõ có phải do di truyền từ mẹ hay không, mà ta sinh ra đã mang nét kiều diễm thiên thành.
Lông mày lá liễu, mắt phượng mị hoặc, da trắng như tuyết, cổ ngọc kiêu sa, eo thon hông nở,
Đặc biệt là đôi gò ngọc trước ngực, đầy đặn kiêu hãnh, khiến người nhìn khó lòng rời mắt…
Từ tấm bé, ta đã ôm trong lòng vô vàn mộng tưởng về nam nhân.
Năm ba tuổi, đã lén nhìn trộm xuân cung đồ.
Năm năm tuổi, đã thuộc làu từ phú phong lưu.
Ước nguyện lớn nhất đời ta chính là được gả chồng,
Cùng phu quân cầm sắt hòa minh, ân ân ái ái, xuân tiêu bất tận.
Thế nhưng, dù gì ta cũng là tiểu thư quan gia, mà Kế mẫu Vương thị lại xuất thân thư hương thế gia,
Bà quản giáo con cái nghiêm khắc, nên ta chẳng dám lộ tâm tư, chỉ đành ngoan ngoãn vờ nhu thuận.
Vậy nên suốt mười lăm năm trời, chưa từng có hành vi vượt khuôn phép,
Chỉ đành cất giấu tất cả rạo rực trong lòng, mong đến khi trưởng thành,
Phụ mẫu có thể tìm cho ta một mối lương duyên như ý,
Tìm được một lang quân tri tâm, cùng ta nắm tay đến bạc đầu.
Nhưng chẳng ngờ, vì muốn trèo cao quyền quý, phụ thân lại nhẫn tâm đưa ta vào phủ Ninh Vương, làm thiếp thị hầu!
Người phản đối đầu tiên chính là Kế mẫu.
Bà trầm giọng nói:
“Thanh Nhi tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ đã được ta dạy dỗ bên mình.”
“Thông tuệ lễ nghi, tài mạo hơn người, dẫu có sánh với đích nữ, cũng không hề thua kém!”
“Nay lại muốn gả vào vương phủ làm thiếp? Há chẳng phải hủy hoại cả một đời con bé?”
Phụ thân hừ lạnh, trầm giọng quát:
“Phu nhân thật hồ đồ!”
“Nếu là gia đình tầm thường, ta tất nhiên không nỡ!”
“Nhưng đó là Ninh Vương! Là đích tử của Trung cung Hoàng hậu!”
“Thiên hạ đều đồn rằng, Hoàng Thượng có ý lập Ninh Vương làm Thái tử!”
“Hiện giờ Vương gia chưa lập chính thê, nếu Thanh Nhi có thể lọt vào mắt xanh của hắn, sinh hạ một nam nhi, há chẳng có cơ hội phong làm Trắc phi?”
“Khi ấy, phủ chúng ta chẳng phải cũng được thơm lây sao?”
Kế mẫu vẫn chần chừ, chưa nỡ gật đầu.
“Nhưng ta nghe nói, Ninh Vương lạnh lùng vô tình, chẳng phải người dễ sống chung.”
“Thanh Nhi vốn yếu đuối mềm mỏng, lỡ như hầu hạ không chu toàn, ỡ chọc giận Điện hạ, chỉ e rước họa vào thân.”
“Chi bằng gả cho một nhà tầm thường, làm chính thất phu nhân, vậy mới có chốn nương thân dài lâu.”
Phụ thân dẫu tâm địa sắt đá, nhưng Kế mẫu đối với ta lại là thật tâm thương yêu.
Không đành lòng khiến bà khó xử, lại không muốn vì mình mà phụ thân mẫu tử sinh hiềm khích, ta chủ động đáp lời.
“Thanh Nhi tạ ơn mẫu thân che chở, nhưng phụ thân đã quyết, chắc không thể đổi ý?”
“Chỉ sợ nếu kháng chỉ, lại khiến phủ ta đắc tội Ninh Vương, liên lụy đến phụ thân cùng ca ca.”
“Thanh Nhi nguyện ý nhập Ninh Vương phủ làm thiếp, chỉ mong phụ mẫu mọi sự thuận hòa, an khang cả đời.”
Kế mẫu nghe vậy, tức khắc rơi lệ, vội vàng nâng ta dậy.
“Thanh Nhi, con thật hiểu chuyện.”
“Muốn trách, thì trách cha con lòng dạ sắt đá, vì quyền thế mà mờ mắt.”
“Cứ thế đem nữ nhi ta cưng chiều như hoa như ngọc, đưa đến vương phủ làm thiếp, thật uổng phí tài sắc, nhân phẩm con có…”
Ta không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cùng bà.
Trong lòng nghĩ, kỳ thực cũng không phải là uổng phí.
Ta đã sớm, tưởng niệm nam nhân đến phát điên rồi.
Nghe nói Ninh Vương Điện hạ, tuổi vừa tròn hai mươi, thân cao tám thước, tuấn mỹ phi phàm, văn thao vũ lược, đứng đầu chư hoàng tử.
Nếu có thể hầu hạ chàng…
Vừa nghĩ đến đây, thân thể ta khẽ run lên.
Không thể nghĩ tiếp nữa, thật quá đỗi xấu hổ!
2
Dẫu là làm thiếp, nhưng đã nhập phủ Ninh Vương, ta vẫn là nữ nhi quan gia, làm sao có thể sánh với đám tiện thiếp, tỳ thiếp tầm thường?
Bởi vậy, ta được rước vào phủ theo lễ nghi của quý thiếp.
Nhưng lễ nghi gì, ta cũng chẳng để tâm.
Ta chỉ mong có thể được hầu hạ Vương gia.
Những thuật pháp trong xuân cung đồ, ta đã nghiên cứu từ bé, có thể nói là tinh thông đến mức lô hỏa thuần thanh.
Chỉ là trước nay chưa có nam nhân cùng ta luyện tập, khiến bao nhiêu bản lĩnh đành để phí hoài.
Giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng xuất giá.
Chỉ mong Ninh Vương đừng quá ôn nhu, đừng vì ta là nữ nhi yếu đuối mà thương tiếc, phải mạnh mẽ một chút mới hay!
“A di nương, Vương gia nói, hôm nay phải đi thị sát đại doanh phía Đông thành, sẽ không hồi phủ. Ngài dặn người cứ nghỉ sớm.”
Quản sự trong viện ta, đứng nhìn ta, mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi.
Trên gương mặt bà lộ rõ nét thương hại, xót xa vì ta mới ngày đầu nhập phủ đã chẳng được sủng ái.
Ta sững sờ: “A?”
Đêm tân hôn, Ninh Vương Điện hạ lại không về ngủ với ta ư?
Ta đã chuẩn bị hết thảy, vậy mà chàng lại nhẫn tâm để ta một mình cô phòng lẻ bóng?
Quá nhẫn tâm rồi!
Ta lập tức nhào lên giường, ủ rũ vùi mặt trong chăn, nức nở khóc thầm.
Đôi vai run run, nước mắt thấm ướt gối chăn, hằn lên từng vệt sâu cạn.
Chuyện trong thoại bản thường nói rằng, nếu trong lòng không có nam nhân, rút kiếm tự nhiên thần thông.
Nhưng lòng ta lúc này, toàn là nam nhân.
Cơm chẳng muốn ăn, nước chẳng muốn uống, ngay cả giấc mộng cũng chỉ mong Vương gia nhớ đến ta,
Đến kéo ta vào lòng, cho ta nếm trải niềm hoan lạc của phu thê.
Nhưng dù ta có tưởng niệm thế nào, cũng chỉ là vô ích.
Ninh Vương Điện hạ, chẳng mảy may đặt chân vào hậu viện.
Hết đi tuần doanh, lại lo xử án, mấy ngày trước còn thân hành đến phương Nam, lo chuyện trị thủy.
Chuyến đi này, đã hơn nửa năm rồi, vẫn chưa quay về.
Xuân cung đồ của ta lật đến rách nát, lòng khát khao đã sớm chẳng thể kìm nén, chỉ có thể ôm chăn lăn lộn trên giường.
Nhớ lại quang cảnh ngày ấy, khi phụ thân cùng kế mẫu bàn luận hôn sự của ta, trong lòng hối hận khôn nguôi.
Sớm biết như vậy, đã nghe lời kế mẫu, gả vào một nhà bình thường.
Dẫu chẳng vinh hoa phú quý, ít ra cũng không phải chịu cảnh thủ tiết như quả phụ, cô phòng khó ngủ.
Nhịn một chốc thì không sao, nhưng nếu Ninh Vương Điện hạ cả đời chẳng đoái hoài đến ta, lẽ nào ta phải sống cảnh cô đơn suốt kiếp?
Càng nghĩ càng thương tâm, bèn sai tỳ nữ hâm nóng một bình rượu ngọt quế hoa, một mình uống cạn.
Men rượu bốc lên, toàn thân nóng bừng, ta lảo đảo bước đến hậu hoa viên, ngã vào trong bụi mẫu đơn.
“Hu hu hu… hu hu hu…”
Lòng đầy ủy khuất, ta chỉ muốn khóc cho thỏa.
Trước mặt lũ nha hoàn, ta không dám rơi lệ, sợ đánh mất uy nghi của chủ tử, khiến chúng khinh nhờn.
Nhưng giờ đây, men rượu đã ngấm, ta chẳng màng đến lễ tiết nữa.
Đang khóc đến thương tâm, chợt nghe có tiếng bước chân gần kề.
Chưa được bao lâu, một bóng người dừng ngay trên đầu ta.
“Ai ở đó?”
“Sao lại một mình ở đây khóc lóc như vậy?”
Một giọng khác đáp lời: “Hình như là… Hứa di nương -Nhị tiểu thư thứ xuất phủ Định Viễn Tướng quân, nhập phủ nửa năm trước.”
“Sao lại nằm đây thế này?”
Giọng nói đầu tiên, chính là phu quân của ta – Ninh Vương Tạ Vân Triều.
“Là nàng sao? Ngày trước đi tuần đại doanh, vừa hay thấy nàng cùng kế mẫu mang giày vớ đến cho huynh trưởng, dáng vẻ trông cũng đáng thương lắm.”
“Chắc hẳn là tiểu cô nương tham chơi, uống say, rồi thiếp đi ở đây.”
Giọng nói của chàng dịu dàng, không hề có ý quở trách.
Người vừa lên tiếng trước đó là thị vệ thân cận của chàng – Tề Ngọc.
“Đêm khuya khí lạnh, nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?”
“Điện hạ, chi bằng ngài đợi ở đây, để thuộc hạ đi gọi mấy bà vú đến, đưa A di nương hồi viện?”
Tạ Vân Triều gật đầu, ôn hòa nói: “Đi đi.”
Tề Ngọc đáp: “Vương gia chờ một lát, thuộc hạ lập tức quay lại.”
Vừa nghe giọng nói của Tạ Vân Triều, men rượu trong ta tan đi một nửa.
Ta chống tay bò dậy, nhưng vừa đứng lên đã loạng choạng, cả người ngả thẳng vào lòng chàng.
Chớp mắt, một mùi hương nam nhân nồng đượm xộc vào mũi.
Hai chân vốn còn chút lực, nay hoàn toàn nhũn ra.
Cả eo lưng cũng như mất hết sức lực, mềm mại tựa liễu rủ trong gió.
Nếu không nhờ Tạ Vân Triều một tay ôm lấy thắt lưng ta, tay kia đỡ lấy đầu, chỉ e ta đã ngã lăn xuống đất.
3
Nghĩ đến nam nhân trước mặt chính là phu quân mà ta ngày đêm mong ngóng, lòng ta lập tức kích động không thôi.
Tay nắm chặt lấy tay áo chàng, không chịu buông.
Tạ Vân Triều cũng không đẩy ra, có lẽ sợ ta lại ngã.
Chàng dứt khoát ngồi xuống, để ta tựa vào lòng mình.
“Ngươi nói đi, có chuyện gì ủy khuất?”
“Sao lại khóc lóc thê thảm đến vậy?”
“Phụ thân ngươi đã đưa ngươi vào vương phủ, làm thị thiếp của bản vương.”
“Bản vương là phu quân của ngươi, lẽ nào không thể làm chủ cho ngươi?”
Hu hu hu… Điện hạ tướng mạo quả nhiên tuấn mỹ, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu như vậy.
Nào có lạnh lùng như lời người ta đồn đãi bên ngoài chứ?
Đối với một thiếp thất thân phận thấp hèn như ta, chàng vẫn đối đãi lễ nghi chu toàn.
Nghĩ đến tâm tư bẩn thỉu trong lòng, ta càng thêm xấu hổ không thôi.
Mặt vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của chàng, khóc đến nức nở không ngừng.
“Hu hu hu… Vương gia… hu hu hu… thiếp …”
Tạ Vân Triều thấy ta chỉ biết khóc, không nói lời nào, càng thêm sốt ruột.
“Ngươi đừng chỉ biết khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Biết rằng không thể giấu diếm, lại thêm men rượu trợ hứng, gan dạ cũng lớn thêm vài phần.
Ta cắn răng, liền thốt ra hết thảy.
“Thiếp… thiếp nhớ phu quân!”
“Nhớ đến mức trằn trọc suốt đêm, chẳng thể ngủ yên!”
“Vương gia vì cớ gì không nhập hậu viện? Vì cớ gì không triệu thiếp hầu hạ?”
“Thiếp ngày đêm mong mỏi, trong mộng đều chỉ muốn cùng Điện hạ viên phòng!!!”
Ta ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của chàng, mặt áp sát vào khuôn ngực rắn chắc.
Nước mắt lấm lem, nước mũi tèm nhem, đem toàn bộ tâm tư giấu kín trong lòng thổ lộ ra hết.
“Xin Điện hạ thương xót thiếp một chút!”
“Nếu Điện hạ còn không quay về, thiếp … thiếp sợ rằng sẽ phải đi trộm nam nhân mất thôi!”
Ban đầu nghe ta nói, Tạ Vân Triều có phần dở khóc dở cười.
Nhưng khi nghe đến hai chữ “trộm nam”, sắc mặt chàng liền trầm xuống.
“Ngươi, tiểu nha đầu này, tuổi còn nhỏ, lá gan lại không nhỏ, lời này cũng dám nói ra sao?”
“Ta là phu quân của ngươi, vậy mà trước mặt ta, ngươi dám nói muốn trộm nam nhân?”
“Ngươi chán sống rồi phải không?”
Mắt ta ngấn lệ, mơ mơ hồ hồ, nào có thấy rõ sắc mặt chàng.
Chỉ cảm thấy giọng nói trầm thấp từ tính, tựa như tiên nhạc mê người.
Ta ngẩng cổ lên, nhẹ nhàng hôn lên cổ và cằm chàng.
“Thiếp ngu dốt, nhất thời suy nghĩ nông cạn.”
“Giờ đã hối hận không kịp.”
“Điện hạ anh minh thần võ, phong thái tuyệt luân, thiếp còn trộm nam nhân gì nữa?”
“Thiên hạ này, bất luận là ai, cũng không thể sánh bằng một phần vạn của Điện hạ.”
“Muốn trộm, thiếp cũng chỉ trộm một mình Điện hạ mà thôi!”
Nói đoạn, ta thuận thế đè chàng xuống, men rượu làm ta càng thêm táo bạo, đưa tay cởi thắt lưng vàng của chàng.
Nhưng chiếc đai ngọc này lại quá mức tinh xảo, cơ chế phức tạp.
Ta lại đang đầu váng mắt hoa, loay hoay hồi lâu vẫn không tháo ra được, tức khắc tủi thân khóc ròng.
“Hu hu hu… sao lại không cởi ra được…”
“Vương gia, thiếp khổ sở quá… thiếp thật sự rất muốn có nam nhân… hu hu hu…”
Tấm áo lụa mỏng bên ngoài theo động tác của ta mà trượt xuống, để lộ làn da trắng mịn tựa tuyết đầu mùa.
Ngực khẽ lộ ra, quyến rũ đến mê hoặc lòng người.
Tạ Vân Triều bị ta đè chặt bên dưới, trầm mặc hồi lâu.
Không rõ là bị tức đến phát điên, hay tức đến bật cười.
Chàng giữ lấy đôi tay đang làm loạn của ta, giam chặt trong lòng, nghiến răng nghiến lợi:
“Đúng là tiểu yêu tinh trời đánh khó tìm!”
“Nếu đã mong nam nhân đến vậy, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!”