Vị hôn phu xuất chinh nơi biên ải suốt ba năm trời, gió sương dãi dầu, không một lần hồi âm.
Trong quãng thời gian đằng đẵng ấy, ta đã viết vô số bức thư gửi về, từ những chuyện nhỏ nhặt trong nhà, việc mùa màng trồng trọt, đến những lời thâm tình như nước, nhung nhớ như mây.
Ta chỉ mong rằng, khi đọc đến, lòng hắn có thể cảm nhận chút ấm áp từ chốn quê nhà, nơi luôn chờ đợi hắn trở về.
Ngày hắn khải hoàn, ta ra cửa ngóng đợi, lòng tràn đầy vui sướng và hy vọng. Nhưng khi hắn xuất hiện trước mặt ta, bên cạnh hắn lại là một nữ tử.
Ta chết trân, lòng đau tựa dao cắt, đôi môi run rẩy bật ra lời hỏi:
“Chẳng phải ngươi đã từng nói rằng, ngày trở về sẽ cùng ta kết thành phu thê sao?”
Hắn nghe vậy, không những chẳng hề giải thích, mà còn lạnh mặt, bảo ta:
“Đừng làm phiền ta nữa.”
Những lời ấy, tựa như băng lạnh xuyên thấu tim ta.
Đang lúc ta bàng hoàng không biết phải làm thế nào, bỗng từ phía sau, một cánh tay cường tráng vươn tới, ôm ta kéo lên ngựa.
Trong giọng nói trầm ấm, mang theo sự bá đạo không thể chối cãi, người ấy cười lạnh mà rằng:
“Trừ ta ra, nàng còn muốn thành thân với ai khác nữa?”