Ta theo đuổi Bạch Lâm Xuyên tròn mười năm, chuyện này cả kinh thành ai ai cũng hay biết.
Thế nhưng chàng không thích ta.
Chàng nói ta thô thiển, nói ta hoang dã quê mùa.
Cũng phải thôi, từ thuở bé ta đã theo phụ thân rong ruổi trên lưng ngựa, làn da ngăm đen chẳng hợp nhãn người kinh thành. Ngay đến khẩu âm cũng nhuốm đậm hơi thở Mạc Bắc.
Ta dĩ nhiên chẳng thể bì với những tiểu thư khuê các đoan trang tao nhã kia.
Mãi đến năm ấy, gia biến ập xuống, ta lưu lạc giang hồ, cuối cùng trở thành nữ tặc tiếng tăm lừng lẫy một phương.
Đệ nhất công tử phong hoa tuyệt thế như gió như trăng ấy, lại bị ta bắt lên sơn trại.
Ta ngắm nghía chàng từ trên xuống dưới rồi chậm rãi cất lời:
“Rửa mặt sạch sẽ, đưa vào phòng của ta.”