“Ta đây đã rất nhân từ rồi, cũng đâu có gửi xác bọn họ về.”
Bạch Lâm Xuyên nhíu mày, giọng nói mang theo sự gấp gáp:
“Nguyên Ca, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
Ta lạnh lùng đáp lại:
“Ta muốn Hứa Vạn Trác đền mạng cho hàng vạn tướng sĩ kia!”
Bạch Lâm Xuyên khẽ cau mày:
“Hiện nay Đông Khánh đang bị địch giáp công từ hai phía, tình hình vô cùng nguy cấp. Vào lúc này, Hứa tướng quân tuyệt đối không thể gặp chuyện, nếu không Đông Khánh ắt sẽ lâm nguy!”
Ta ngẩn người, đột nhiên quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chàng:
“Ngươi biết? Năm xưa cha ta gặp nạn, ngươi biết rõ là Hứa Vạn Trác giở trò sau lưng?”
Câu hỏi của ta không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Với sự thông minh của Bạch Lâm Xuyên, những chuyện trên triều đình, chàng nhìn thấu còn rõ hơn bất kỳ ai.
“Bạch Lâm Xuyên, đây là Đông Khánh của ngươi, là triều đình của ngươi, còn ta, ta chẳng hề quan tâm!”
Ta oán hận nhìn chàng, từng chữ như dao cứa vào lòng:
“Năm đó cha ta gặp nạn, ta đã mất ba năm trời thu thập chứng cứ, tự mình dâng lên ngự thư phòng của tên cẩu hoàng đế kia. Nhưng ngươi đoán xem hắn đã làm gì?
“Hắn sai người đốt hết chứng cứ!”
“Dù hắn biết rõ chân tướng, nhưng hắn vẫn bao che cho Hứa Vạn Trác!”
“Vì sao ư? Vì Đông Khánh đã không còn nhà họ Đường thì không thể để nhà họ Hứa sụp đổ!”
“Ngươi và hoàng đế, các ngươi đều như nhau, miệng thì nói vì đại nghĩa, nhưng kỳ thực chỉ là những kẻ đạo đức giả!”
“Ta không quan tâm Đông Khánh hay triều đình, mối thù này, ta – Đường Nguyên Ca – nhất định phải báo!”
18
Ba ngày sau, Hứa Vạn Trác đã đến dưới chân Huyền Phong trại.
Ta lấy huynh muội nhà họ hứa làm con tin, buộc hắn phải để lại thị vệ dưới chân núi và một mình leo lên.
Xem ra, ta còn vô liêm sỉ hơn những gì Hứa Hạ từng nghĩ.
Sau trận tuyết lớn, con đường lên núi vừa trơn vừa dốc. Hứa Vạn Trác ngã lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần.
Một canh giờ sau, hắn toàn thân lấm lem bùn đất, cuối cùng cũng đến được trước cửa Huyền Phong trại.
“Đường Nguyên Ca! Ngươi ra đây!”
Hắn đứng trước cửa lớn, gân cổ gào to đầy khí thế.
Ta đẩy cửa bước ra, thanh đao vắt trên vai.
Hứa Vạn Trác đã không còn là vị tướng quân trung niên oai hùng trong ký ức của ta năm xưa. Hai bên tóc mai của hắn đã bạc trắng, gương mặt cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi, tiều tụy.
Nhìn thấy ta, hắn nghiến răng trừng mắt:
“Con trai ta đâu?”
Ta nói:
“Bọn chúng vẫn bình an, chỉ là Hứa Hạ mất đi một ngón tay mà thôi.”
“Hãy thả bọn chúng ra!”
Ta nhấc mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo hàn ý:
“Hứa tướng quân, nếu phụ thân ta còn sống, hiện giờ cũng bằng tuổi với ngươi rồi.”
“Ngươi… còn nhớ cha ta không?”
Bước chân Hứa Vạn Trác lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ:
“Cha ngươi là phản tặc, là kẻ phản bội Đông Khánh! Năm xưa nếu không phải hắn dẫn theo hàng vạn binh sĩ bỏ trốn, Tây Dương sao có thể suýt thất thủ…”
“Câm miệng!”
Ta trợn mắt phẫn nộ, lớn tiếng quát vào mặt hắn:
“Ngươi nói rõ cho ta! Phụ thân ta rốt cuộc là đào thoát hay là hy sinh, ngươi lại không rõ hay sao?”
“Hứa Vạn Trác! Ngươi đã lừa dối tất cả mọi người, cuối cùng ngay cả chính mình cũng tự dối gạt!”
“Bao năm qua, ngươi hưởng vinh hoa phú quý có thấy an lòng không? Sơn hào hải vị có thấy ngon miệng không? Đêm đến có ngủ yên giấc được không?”
“Trong giấc mộng nửa đêm, ngươi có nghe thấy hàng vạn oán hồn ở Phong Diệp Cốc khóc thét hay không?”
“Hứa Vạn Trác! Lương tâm của ngươi còn không?”
Nói rồi, ta cầm đao lao thẳng về phía hắn.
Hứa Vạn Trác quả không hổ là lão tướng chinh chiến lâu năm, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng người né tránh đao thế của ta.
Tiếp đó, hắn rút thanh trọng kiếm bên hông, giáng một nhát nặng nề về phía sau lưng ta.
Ta thuận thế lăn một vòng trên đất, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hắn cười lạnh nói:
“Võ công của ngươi cũng khá đấy.”
Ta vung đao bổ tới, gằn giọng đáp:
“Ngươi là thứ gì mà dám bình luận về đao pháp của nhà họ Đường ta?”
Ta và hắn giao đấu mấy chiêu, tạm thời bất phân thắng bại.
Cho đến khi—
“Phụ thân!”
Một tiếng gọi thất thanh của Hứa Oánh Oánh khiến động tác của hắn khựng lại.
Ta lập tức vung đao, để lại một vết thương sâu trên cánh tay hắn.
19
Hứa Hạ và Hứa Oánh Oánh đều bị đưa ra ngoài.
Hai đứa trẻ nấp sau lưng mẫu thân, len lén ngó về phía này, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Ta liếc nhìn bàn tay của Hứa Hạ, nhếch môi cười nhạt:
“Hừ, lành lại cũng mau nhỉ?”
Khuôn mặt của Hứa Hạ râu ria lún phún, mắt đỏ ngầu như máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta:
“Đường Nguyên Ca! Ta sẽ giết ngươi!”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh:
“Ta đưa các ngươi ra đây là để các ngươi nhìn cho rõ.”
“Ngày hôm nay, ta sẽ giết cha các ngươi. Ngày sau, nếu các ngươi muốn tìm ta báo thù, Đường Nguyên Ca ta sẽ luôn chờ.”
Hứa Oánh Oánh sững sờ nhìn ta, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi nói gì cơ?”
Ta quay sang nhìn Bạch Lâm Xuyên đang đứng ở phía sau bọn họ, nói:
“Lời của ta, bọn họ chưa chắc đã tin, phiền Bạch công tử thay ta giải thích một chút?”
Bạch Lâm Xuyên nhìn ta, ánh mắt phức tạp vô cùng. Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh nghi bất định của huynh muội nhà họ hứa, chàng cất giọng đều đều, chậm rãi kể lại:
“Năm đó, Kim Man xâm phạm biên giới, Đường lão tướng quân phụng lệnh trấn thủ Tây Dương…”
…
“Những nhóm lính trinh sát được phái đi cầu viện đều bị phụ thân các ngươi giết sạch. Đường lão tướng quân rơi vào tình thế cô lập, cuối cùng cùng hàng vạn binh sĩ chôn thân nơi Phong Diệp Cốc.”
Bạch Lâm Xuyên thuật lại mọi chuyện một cách rành rọt, chẳng sót một chi tiết nào.
Nước mắt ta khẽ rơi xuống, ta nhìn Hứa Hạ, giọng nói nghẹn ngào mà đầy căm hận:
“Hứa Hạ! Người cha tốt của ngươi đó!”
“Vinh hoa phú quý mà ngươi hưởng bao năm qua, đều được xây dựng trên máu và xương cốt của nhà họ Đường ta!”
Hứa Hạ thất thần quay sang nhìn Hứa Vạn Trác, giọng nói run rẩy:
“Phụ thân, họ đang gạt con đúng không? Họ nói dối có phải không?”
Hứa Vạn Trác tái mặt, máu huyết dồn lên, phun ra một ngụm máu lớn:
“Đường Nguyên Ca! Ngươi đừng ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người!”
Ta cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Ta ăn nói bừa bãi? Được rồi, Giang Lưu, mang chứng cứ ra cho bọn họ xem!”
Ta đã sao chép lại toàn bộ chứng cứ mà năm xưa ta dâng lên Ngự thư phòng. Hôm nay, chúng được đặt ngay trước mặt Hứa Hạ.
Ta gằn giọng, đè đầu hắn xuống, bắt hắn nhìn:
“Nhìn cho rõ đi! Từng chữ một cũng không được bỏ sót!”
Ta nheo mắt nhìn hắn, từng lời từng chữ đều như găm vào tim người đối diện:
“Ta sẽ cho sao chép những thứ này thành hàng vạn bản, rồi dán khắp kinh thành, mọi ngóc ngách, từng con phố!”
“Nỗi oan khuất của nhà họ Đường ta đã mang đủ lâu rồi!”
Hứa Hạ như kẻ điên, vùng vẫy kịch liệt mà gào lên:
“Không phải thật đâu! không thể nào là thật!”
“Phụ thân, người nói gì đi chứ!”
Hứa Vạn Trác siết chặt thanh trọng kiếm trong tay, không nói một lời. Hắn chỉ từ từ nhắm mắt lại.
20
Hứa Hạ câm lặng, ngã ngồi bệt xuống đất.
Ta nắm chặt thanh đao trong tay, đưa tay lau đi giọt lệ ở khóe mắt:
“Hứa Vạn Trác, hôm nay, ta nhất định phải lấy mạng ngươi.”
Hắn cũng siết chặt thanh trọng kiếm, gằn giọng nói:
“Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ đến mà lấy!”
Bạch Lâm Xuyên vội lên tiếng:
“Nguyên Ca…”
Ta ngắt lời chàng, ánh mắt lạnh lùng quét qua:
“Bạch Lâm Xuyên, nếu ngươi dám ngăn cản ta, ta sẽ giết luôn cả ngươi.”
Giờ phút này, chẳng ai có thể ngăn được ta.
Đao của ta nhanh hơn kiếm của Hứa Vạn Trác. Không khí dường như bị xé toạc, khắp bốn phía chỉ còn lại tiếng binh khí va chạm nhau chan chát.
“Hứa Vạn Trác!”
Ta đạp mạnh lên thanh kiếm của hắn, gằn giọng nói:
“Ngươi thua rồi!”
Lưỡi đao vung lên, vẽ một đường cung sắc bén trên không trung. Ánh đao của Đường gia lóe sáng trong đôi mắt khiếp đảm của Hứa Vạn Trác.
Lưỡi đao sắc lạnh cắt ngang qua cổ họng hắn, vang lên một tiếng rền rĩ như tiếng oan hồn ai oán.
Hứa Vạn Trác, ngươi có nghe thấy không? Hàng vạn tướng sĩ trong Phong Diệp Cốc đang cùng nhau reo hò chiến thắng.
“Phụ thân!!”
Hứa Hạ và Hứa Oánh Oánh vội vàng chen qua đám đông, nhào tới bên thi thể của Hứa Vạn Trác.
Ta cầm thanh đao còn vương máu tươi, lạnh lùng xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua Bạch Lâm Xuyên, ta dừng lại, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy châm biếm:
“Ta chưa bao giờ tin rằng một vị tướng ích kỷ, vô liêm sỉ lại có thể trở thành cứu tinh của một quốc gia.”
21
Cuối năm Đông Khánh thứ hai mươi chín, đại tướng quân Hứa Vạn Trác bị giết tại Huyền Phong trại.
Triều đình lập tức phái binh tiễu trừ thổ phỉ, nhưng khi đến nơi, bọn chúng phát hiện sơn trại đã trống không, người ngựa đều biến mất.
Cùng lúc đó, trong kinh thành, từng xấp giấy tố cáo tội trạng của Hứa Vạn Trác được rải khắp các ngõ phố. Dân chúng bàn tán xôn xao, oán trách ngập trời.
…
Năm Đông Khánh thứ ba mươi, quân Kim Man và Bắc Hoang đồng loạt xâm phạm biên giới, Đông Khánh rơi vào tình thế lưỡng đầu thọ địch.
Hoàng đế gửi thiếp chiêu mộ anh hùng, triệu mời hào kiệt khắp nơi đứng lên bảo vệ giang sơn.
…
Khi Bình Dương sắp thất thủ trong gang tấc, một nữ hiệp sĩ vận hồng y, tay cầm trường đao xuất hiện như thần binh cứu thế, dẫn theo mấy nghìn tráng sĩ tiến vào thành bảo vệ Bình Dương.
“Vị nữ hiệp sĩ kia thần bí vô cùng, trên mặt nàng lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ đen. Hôm đó khi Bình Dương thành sắp bị phá vỡ, thành thủ và phu nhân đã chuẩn bị tuẫn thành thì nàng xuất hiện, cứu cả thành trì một phen.”
“Nghe nói nàng dùng thanh trường đao ấy giết hàng trăm binh lính Kim Man. Tên tướng Kim Man không phục, cầm trường thương xông đến đâm nàng. Ngay lúc ấy—”
Người kể chuyện dài giọng, hắng giọng một cái, rồi nói lớn:
“Muốn biết chuyện sau đó ra sao, mời nghe phần kể tiếp theo!”
“Ấy!”
Đám người ngồi dưới sân nhao nhao cả lên, la ó không ngừng: