Đầu ngón tay dừng lại ngay trước cửa, nhưng ta lại chần chừ không gõ xuống.
Đây là phòng của ta, cớ gì ta phải gõ cửa?
Nghĩ vậy, ta dứt khoát đẩy cửa bước vào.
Gió lạnh lùa theo tuyết bay vào phòng, thổi tung tay áo rộng của Bạch Lâm Xuyên. Chàng vẫn một thân bạch y, quay lưng về phía ta.
Nghe thấy động tĩnh, Bạch Lâm Xuyên chậm rãi xoay người nhìn lại.
Ta không nhìn chàng, chỉ xoay người đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, giọng nói đầy vẻ trêu đùa:
“Bạch Lâm Xuyên, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Ánh mắt ta từ trên xuống dưới không chút kiêng dè mà đánh giá chàng.
Chàng cứ để mặc ta nhìn, đáp lời:
“Không hối hận.”
Ta khẽ cười nhạt:
“Ngươi suy nghĩ kỹ đi. Dù sao ta cũng thô tục, bạo ngược, lại chẳng biết nặng nhẹ, lỡ làm đau ngươi thì không hay đâu.”
Bao năm nay, võ công của ta tiến bộ không ít, mà da mặt cũng dày lên gấp bội. Lời lẽ như vậy mà ta lại có thể nói ra không chút đỏ mặt.
Bạch Lâm Xuyên không nói gì, chỉ bước thẳng về phía ta.
Ta bất giác căng thẳng, lưng áp chặt vào cửa.
Chàng dừng lại trước mặt ta, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc.
Ta nhíu mày nhìn chàng.
Người này rốt cuộc định tính thế nào? Ta sỉ nhục chàng như vậy mà chàng vẫn không giận ư?
Bạch Lâm Xuyên đưa tay ra.
Hừ, quả nhiên là nhịn không nổi nữa, định đánh ta rồi đây.
Thế nhưng, tay chàng lại đặt lên đai lưng của ta…
Ta ngẩn ra:
“?”
14
Ta lập tức đưa tay đẩy mạnh chàng ra:
“Tránh xa ta một chút.”
Bàn tay chàng dừng lại giữa không trung, rồi khẽ buông xuống.
“Nguyên ca, chuyện năm đó, lẽ ra nàng nên nghe ta giải thích.”
Ta lách người qua chàng, bước đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài trời.
“Giải thích cái gì? Những lời Hứa Hạ nói với ta sao? Không cần đâu. Ta không ngốc, ta có thể nghĩ thông suốt.”
“Ngươi và Hứa Hạ vốn chỉ là quen biết sơ giao, sao lại có thể nói với hắn những lời đó? Tám phần là hắn tự mình bịa ra để chọc giận ta.”
“Phản ứng của ngươi khi đó quả thực khiến lòng ta lạnh giá, nhưng nghĩ lại, có lẽ chúng ta đang nói đến hai chuyện khác nhau.”
Bạch Lâm Xuyên thoáng ngẩn người, nhìn ta đầy kinh ngạc:
“Nàng đều biết rồi?”
Ta khẽ cười chua xót:
“Sao? Trong mắt ngươi, ta dễ bị lừa như vậy sao?”
Chàng sững lại, vội nói:
“Ta không có ý đó. khi đó, ta đang bàn bạc với người khác về chuyện kín đáo, không ngờ lại bị Hứa Hạ nghe thấy một phần. Ta thật sự không biết hắn đã nói gì với nàng.”
“Sau khi làm rõ ngọn ngành, ta đã muốn giải thích với nàng, nhưng… đã không còn cơ hội nữa.”
“Nguyên ca, ta chưa bao giờ nghĩ nàng là kẻ thô tục hay bạo ngược. Trái lại, trong mắt ta, nàng thẳng thắn, dũng cảm, hoàn toàn khác biệt với tất cả nữ tử trong kinh thành.”
Bạch Lâm Xuyên khẽ nhíu mày, nét mặt chàng nghiêm túc đến lạ thường. Dáng vẻ ấy khiến ta nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi ta trèo tường lén nhìn chàng chơi cờ.
Mỗi khi gặp phải thế cờ khó, chàng cũng thường nhíu mày như vậy, nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nếu như những lời này, chàng nói ra từ năm năm trước, ta không biết mình sẽ vui đến nhường nào.
Nhưng lúc này, ta nhìn chàng, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình đã buông xuống.
“Ngần ấy năm, cả ta và ngươi đều đã trưởng thành rồi.”
“Năm đó ta chịu nhục, tuy chỉ là một hiểu lầm, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì ngươi mà ra.”
Ta nhìn chàng, mỉm cười nhạt nhẽo:
“Hôm nay, ta cũng làm ngươi khó xử một phen, như vậy xem như huề cả làng.”
“Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”
15
“Không còn nợ nần gì nhau ư?”
Bạch Lâm Xuyên nhíu mày sâu hơn, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Ta không đáp lời.
Chàng nói chàng hiểu ta, nhưng thật ra, chàng chẳng hiểu gì cả.
Chàng nói ta thẳng thắn, dũng cảm, nhưng đâu hay câu mà phụ thân và mẫu thân thường nói với ta nhất lại là:
“Biết buông bỏ, biết đặt xuống.”
Ta nhìn chàng, khẽ thở dài:
“Ta đã chạy theo ngươi bao nhiêu năm nay, nhưng ngươi chưa từng cho ta một lời hồi đáp.”
“Bạch Lâm Xuyên, ta cũng biết mệt mỏi.”
Bạch Lâm Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu chẳng nói một lời.
Ta tiếp tục nói:
“Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai ta sẽ đưa ngươi xuống núi.”
Nói xong, ta đứng dậy, bước về phía cửa. Những lời vừa rồi đã khiến ta hao tổn không ít sức lực.
Nhưng khi tay ta vừa chạm vào khung cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Bạch Lâm Xuyên:
“Theo ta về kinh thành đi, ta sẽ cưới nàng.”
Bước chân ta khựng lại một chút, nhưng ta không quay đầu lại:
“Bạch công tử nói đùa rồi. Đợi ngươi về kinh, sẽ có bao nhiêu tiểu thư khuê các tốt đẹp hơn ta đang chờ ngươi. Cần gì phải cưới một nữ thổ phỉ như ta?”
“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.”
Ta đẩy cửa bước ra ngoài, gió tuyết ùa vào cổ áo lạnh buốt đến thấu xương khiến ta bất giác co người lại, kéo chặt vạt áo, đi về phía phòng nhỏ bên cạnh.
Về kinh thành ư?
Mối thù của ta còn chưa báo, ta quay về đó làm gì?
Hắn nghĩ ta bắt cóc huynh muội nhà họ Hứa là vì rảnh rỗi lắm sao?
16
Đêm đó gió lớn, cửa sổ bị thổi vang lên từng tiếng kẽo kẹt. Ta nằm trên giường, mở mắt nhìn tấm màn phía trên đầu, cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Lưu gõ cửa phòng ta:
“Đại đương gia, người mà ngài bảo chúng tôi bắt đã bị bắt về rồi.”
Ta bật dậy khỏi giường, giọng lạnh lùng:
“Đưa hắn đến đại sảnh.”
…
Một nén nhang sau, ta đứng giữa đại sảnh, từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ rạp dưới đất.
“Hảo hán, xin tha mạng! Ta chỉ là một dân thường, cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống!”
Hắn dập đầu liên tục, giọng nói run rẩy, tràn đầy sợ hãi.
Ta lạnh nhạt quay sang hỏi Giang Lưu:
“Nàng ta đã xác nhận rồi?”
Giang Lưu gật đầu chắc chắn.
Ta khẽ hừ một tiếng, cười lạnh:
“Mang đao của ta đến đây.”
Kẻ nằm trên đất vừa nghe thấy thế thì sợ đến mức bò lết về phía cửa.
Ta nhận lấy thanh đao từ tay Giang Lưu, từng bước ung dung tiến về phía hắn.
Gã đàn ông bò đến ngoài đại sảnh, vừa vặn đụng phải Bạch Lâm Xuyên đang tìm ta. Như vớ được cọng rơm cứu mạng, hắn lập tức nhào tới ôm lấy chân Bạch Lâm Xuyên, khóc lóc van xin:
“Công tử, cứu ta, xin cứu lấy ta.”
Ta liếc nhìn hắn, giọng điệu bình thản:
“Tránh ra, làm bẩn y phục của ngươi, ta không đền nổi đâu.”
Bạch Lâm Xuyên cau mày nhìn ta, hỏi:
“Hắn phạm phải tội gì? cớ chi phải ép người đến đường cùng như vậy…”
Chàng còn chưa nói dứt câu, ta đã vung đao bổ xuống.
“a—!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã đàn ông buông hơi thở cuối cùng.
Phịch.
Đầu hắn lăn xuống đất, máu tươi bắn đầy lên y phục trắng như tuyết của Bạch Lâm Xuyên.
Cả người chàng khẽ run lên, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn ta, giọng nói cũng trở nên khàn đặc:
“Ngươi…”
“Tên khốn này! Chết thật đáng đời!”
Một đứa trẻ từ góc phòng bất ngờ lao ra, giận dữ đấm đá vào thi thể trên mặt đất.
Bạch Lâm Xuyên thoáng sững sờ.
Ta nhìn chàng một cái, chậm rãi mở miệng:
“Ngươi hỏi vì sao ư?”
Ta chỉ tay về phía đứa trẻ bên cạnh:
“Tên này làm nhục mẫu thân nó, giết chết phụ thân nó. Đứa trẻ này một mình tìm đến Huyền Phong trại, cầu xin ta báo thù cho nó.”
“Ngươi nói xem, kẻ này có đáng chết hay không?”
Bạch Lâm Xuyên đứng yên không nói gì, gương mặt vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ta xoay người rời đi:
“Bạch Lâm Xuyên, có những chuyện ngươi không rõ thì đừng tùy tiện can thiệp vào.”
“Lát nữa sẽ có người đưa ngươi xuống núi.”
Bạch Lâm Xuyên bừng tỉnh, hỏi vọng theo ta:
“Vậy còn huynh muội nhà họ Hứa?”
Ta dừng bước, ngoái đầu lại, hờ hững đáp:
“Ta đã bao giờ nói rằng … là sẽ thả bọn họ?”
17
Bạch Lâm Xuyên không chịu rời đi, nhất quyết đòi ở lại sơn trại.
Giang Lưu đến bẩm báo chuyện này, ta thản nhiên nói:
“Hắn muốn ở thì cứ để hắn ở lại, Huyền Phong trại ta cũng chẳng thiếu bát cơm của hắn. Chỉ là… đừng để hắn đến gần phòng chứa củi.”
Giang Lưu gật đầu đáp lời.
Ta lại hỏi:
“Đồ đạc đã chuyển đến kinh thành cả rồi chứ?”
“Đều đã chuyển đi. Nghe nói Hứa phu nhân nhận được tin thì ngất xỉu ngay tại chỗ. Hứa tướng quân đang trên đường đến đây rồi.”
Ta cúi đầu lau sạch vết máu trên con dao găm trong tay, im lặng rất lâu không nói gì.
Năm năm trước, khi ta rời khỏi kinh thành, khắp nơi dò hỏi tin tức, đã không ít lần gặp phải thích khách chặn đường truy sát.
Lúc đầu, mấy toán thích khách võ công bình thường, không thể gây khó dễ cho ta, nên ta cũng dần lơi lỏng cảnh giác.
Chính sự lơ là ấy suýt chút nữa đã lấy mạng ta.
Toán thích khách cuối cùng võ công cực kỳ cao cường, ta giao chiến với bọn chúng rất lâu mới thoát thân được.
Chúng truy đuổi ta suốt nửa tháng trời, ta suýt thì bỏ mạng dưới tay chúng.
Cuối cùng, ta đã dốc hết sức lực để giết sạch bọn chúng.
Khi lật thi thể của chúng, ta phát hiện một ký hiệu hình dơi bên tai – đó chính là dấu hiệu của Dơi quân, thuộc hạ dưới trướng của Hứa tướng quân.
Người muốn lấy mạng ta chính là Hứa Vạn Trác.
Những năm qua, ta thường xuyên qua lại giữa Bình Dương và Tây Dương, từng bước điều tra rõ chân tướng.
Ta đã vô số lần ngồi trong Phong Diệp Cốc, lặng lẽ lắng nghe tiếng oán hồn của hàng vạn chiến sĩ đêm đêm than khóc.
Họ là những binh sĩ trung dũng, cho dù phải chết, cũng nên chết một cách oanh liệt trên chiến trường.
Thế nhưng, vì tranh đoạt binh quyền, Hứa Vạn Trác lại để họ chết thảm trong cạm bẫy quyền mưu.
Chết một cách oan khuất như vậy, bảo sao oán hồn của họ đêm đêm còn khóc mãi không thôi.
Tiếng khóc này, Hứa Vạn Trác thật sự nên tự mình nghe lấy.
Ta tra con dao găm vào vỏ, nhìn ra ngoài cửa nói vọng một câu:
“Ngươi đã tới rồi thì vào đi.”
Bạch Lâm Xuyên từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.
Ta nhướn mày nhìn chàng:
“Đều nghe thấy cả rồi?”
Chàng hỏi:
“Nàng đã gửi gì về kinh thành?”
Ta chống cằm, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Cũng chẳng có gì, chỉ là một cây trâm của Hứa Oánh Oánh, hai chiếc khóa trường mệnh của bọn trẻ con, và… một ngón tay của Hứa Hạ mà thôi.”