Ngày tôi kết hôn với Thẩm Bạch, bạch nguyệt quang của anh ta đã nhảy lầu tự tử.
Đêm tân hôn, chồng tôi ôm thi thể của cậu ta, khóc đến khản cả giọng.
Anh ta nói: “Doanh Doanh, nếu không phải vì em từng bước ép buộc, cô ấy sao có thể chết?”
Sau đó, mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới, anh ta đều mặc một bộ vest đen đi viếng mộ.
Anh ta làm chết con mèo của tôi, ép tôi phá thai.
Anh ta nói: “Phù Dung đã chết, sao em có thể cười vui vẻ như vậy? Quãng đời còn lại của em, phải sống trong sự ăn năn.”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại thời đại học, Mộc Phù Dung vẫn còn sống.
Và tôi, cũng chưa kết hôn với anh ta.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Lần này, tôi sẽ tác thành cho anh và Mộc Phù Dung, một đôi trọn kiếp, không bao giờ chia lìa!