Ngày tôi kết hôn với Thẩm Bạch, bạch nguyệt quang của anh ta đã nhảy lầu tự tử.
Đêm tân hôn, chồng tôi ôm thi thể của cậu ta, khóc đến khản cả giọng.
Anh ta nói: “Doanh Doanh, nếu không phải vì em từng bước ép buộc, cô ấy sao có thể chết?”
Sau đó, mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới, anh ta đều mặc một bộ vest đen đi viếng mộ.
Anh ta làm chết con mèo của tôi, ép tôi phá thai.
Anh ta nói: “Phù Dung đã chết, sao em có thể cười vui vẻ như vậy? Quãng đời còn lại của em, phải sống trong sự ăn năn.”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại thời đại học, Mộc Phù Dung vẫn còn sống.
Và tôi, cũng chưa kết hôn với anh ta.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Lần này, tôi sẽ tác thành cho anh và Mộc Phù Dung, một đôi trọn kiếp, không bao giờ chia lìa!
01
Tháng Năm, thời tiết đã dần mất đi sự dịu dàng của mùa xuân, mang theo một chút oi bức.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Tôi nhìn thấy Thẩm Bạch chạy trên sân bóng rổ, mồ hôi đổ như mưa.
Chờ đến khi trận đấu kết thúc, tôi mới nhận ra mình đã trọng sinh, quay trở lại thời đại học.
Tiếp theo, có lẽ sẽ là cảnh kinh điển – Mộc Phù Dung mang nước cho Thẩm Bạch.
Còn tôi, sẽ làm vỡ chai nước của cậu ta.
Dòng suy nghĩ dần dần quay cuồng trong đầu.
Kiếp trước, khi trận bóng của Thẩm Bạch sắp kết thúc, tôi đã hớn hở chạy ra siêu thị, mua đồ uống mà anh ta thích, ngoài ra tôi còn mua nước cho các đồng đội của anh.
Sau khi thanh toán, tôi mới phát hiện “bạn thân” đã hẹn cùng tôi đi mua nước – Mộc Phù Dung – không thấy đâu.
Tôi cũng không để tâm, nghĩ rằng chắc cậu ta có việc gì đó.
Sau khi gửi một tin nhắn cho cậu ta, tôi xách thùng nước khoáng nặng nề bước về phía sân bóng.
Khi tôi đến, đã nghe thấy tiếng reo hò bên đó.
Vì vậy, tôi bước nhanh hơn, nhưng trên sân bóng, tôi lại thấy mọi người đang vây quanh Thẩm Bạch.
Còn Thẩm Bạch đang cầm một cái ly nước có hình Peppa Pig.
Chiếc ly đó chính là của Mộc Phù Dung.
Và anh ta, không hề ngần ngại, trực tiếp mở nắp ly uống nước.
Tôi và Thẩm Bạch lớn lên cùng nhau, từ nhỏ, người lớn trong nhà đã hay đùa rằng sẽ định hôn ước cho chúng tôi.
Từ năm bảy, tám tuổi, anh ta đã thích gọi tôi là “vợ nhỏ”, khiến tôi đỏ mặt tía tai.
Vì vậy, tôi biết Thẩm Bạch có chứng sạch sẽ.
Hồi trung học, chúng tôi thường cùng nhau làm bài, có lần, tôi lỡ cầm nhầm ly nước của anh ta để uống.
Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng đôi mày đẹp kia lại nhíu chặt.
Sau đó, tôi nhìn thấy chiếc ly nước mà tôi đã uống bị bỏ trong thùng rác.
Từ lúc đó, tôi biết anh ta rất sạch sẽ, giống hệt như mẹ của anh ta.
Khi thấy Thẩm Bạch uống nước từ ly của Mộc Phù Dung, tôi lập tức nhận ra, hai người họ đã có mối quan hệ sâu sắc hơn sau lưng tôi.
Họ đã trao đổi dịch cơ thể với nhau sao?
Vì vậy, anh ta không còn cảm giác ghê sợ cậu ta nữa?
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy buồn nôn đến mức muốn ói.
Đồng thời, tôi cũng nhớ lại, không biết từ bao giờ, mỗi lần Thẩm Bạch mua trà sữa cho tôi, nhất định sẽ có một phần vị xoài.
Tôi bị dị ứng xoài.
Còn Mộc Phù Dung thì thích vị xoài.
Khi tặng quà cho tôi, Mộc Phù Dung cũng luôn có một phần giống y như vậy.
Kiếp trước, tôi đã từng nhắc đến điều này, nhưng anh ta chỉ cười nói: “Doanh Doanh, cô ấy là bạn thân của em, lại không được yêu thương ở nhà. Nếu chúng ta không đối xử tốt với cô ấy, thì còn ai đối xử tốt đây?”
Nghe có vẻ hợp lý.
Kiếp trước, tôi thật ngây thơ, không bao giờ suy nghĩ sâu xa hơn.
Thậm chí, trước trận bóng rổ này, tôi chưa từng nghĩ rằng Thẩm Bạch sẽ thích Mộc Phù Dung.
Dù sao, anh ta đã từng hứa với tôi rằng, đời này không phải tôi thì không cưới.
02
Khi còn học mẫu giáo, anh ta luôn để dành kẹo mà cô giáo chia cho tôi.
Lên tiểu học, có đứa trẻ khác kéo bím tóc của tôi, anh ta kéo tôi ra phía sau lưng, đánh nhau với năm đứa liền.
Anh ta đánh đến nỗi bị thương đầy mình.
Anh ta nói rằng, anh ta là đàn ông, sinh ra đã phải bảo vệ tôi thật tốt.
Đến cấp hai, tuổi mộng mơ, tình cảm bắt đầu nhen nhóm…
Các bạn cùng lớp đều tránh xa, sợ bị mang tiếng yêu sớm.
Anh ta mua nước ngọt cho tôi, bắt ve sầu, hái hoa tặng tôi.
Anh ta từng nói riêng với tôi: “Doanh Doanh, chúng ta là định mệnh của nhau, nên dù có gần gũi hơn người khác một chút thì cũng chẳng sao.”
Tôi mỉm cười, trong lòng có chút ngượng ngùng, trái tim như chú nai nhỏ đập loạn xạ, nụ cười ngọt ngào và dịu dàng.
Lên cấp ba, với áp lực học tập nặng nề, chúng tôi trở thành sắc màu tươi đẹp nhất trong cuộc sống của nhau.
Vì muốn ở bên anh ta, tôi đã từ bỏ sở trường của mình, chọn theo ngành khoa học tự nhiên, dồn hết sức lực vào làm bài, làm bài…
Nỗ lực không uổng phí, cuối cùng tôi và anh cũng thi đậu vào cùng một trường đại học.
Từ đó, chúng tôi lúc nào cũng đi đôi với nhau, khiến người khác phải ghen tị.
Vì vậy, kiếp trước, khi tôi phát hiện ra anh ta và Mộc Phù Dung lén lút qua lại, tôi không thể kiềm chế nổi, lao tới, ném mạnh ly nước của Mộc Phù Dung xuống đất.
Anh ta ngẩn người một chút, có lẽ là cảm thấy tôi đã làm mất mặt anh trước mọi người, nên đẩy tôi một cái thật mạnh.
Thật không may, tôi lùi lại và giẫm phải một viên đá nhỏ, trượt chân, ngã sóng soài trên mặt đất.
Rất là xấu hổ.
Các bạn xung quanh cười nhạo ầm ĩ.
Anh ta dường như không nhìn thấy tôi ngã, cúi xuống nhặt lại chiếc ly màu hồng.
Cái mông tôi đập xuống nền xi măng cứng, đau đến nỗi nước mắt chảy ra.
Khi cố gắng đứng dậy từ dưới đất, tôi mới nhận ra lòng bàn tay mình có lẽ đã bị quẹt xuống đất, trầy xước chảy máu.
Bên cạnh, Mộc Phù Dung thấy tôi đứng lên liền vội vàng nói với vẻ tủi thân: “Doanh Doanh, đừng giận mà, mình thấy anh Thẩm nóng quá, mồ hôi ra nhiều, lại ở dưới nắng, nếu mất nước thì…”
Nói đến đây, cậu ta cúi đầu, vặn vẹo ngón tay.
Khuôn mặt trắng ngần đẫm nước mắt, thật khiến người khác phải xót xa.