Hoàng đế vẫn ở lại hậu điện của Ninh Thọ cung.
Ta hái một quả hải đường mang đến cho hắn.
Hiện tại tinh thần của hắn đã trở nên rất mệt mỏi, thường xuyên ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhưng ta cảm thấy thời cơ chưa đến.
Hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn bị khuất phục, nên ta không thả hắn ra ngoài.
Quả hải đường bị hắn đánh rơi.
Ta cũng chẳng bận tâm.
Ta quay người rời đi.
Mãi đến năm sau, khi người ta quét dọn Chiêu Dương điện, mới phát hiện ra mật thất bên trong.
Trong mật thất có một bộ hài cốt.
Bên cạnh hài cốt có một bức tranh, trên tranh còn có vài dòng chữ xiêu vẹo.
Đó là Vệ Hành, còn người trong bức tranh là ta.
Hắn không giỏi viết chữ, nhưng vẽ tranh lại có vài phần sinh động.
Ta lệnh cho người đưa hài cốt của hắn về quê nhà, bức tranh đó cũng để lại bên cạnh hắn.
Vãn Trúc hỏi ta, “Thái hậu, người không giữ lại bức tranh sao?”
Ta lắc đầu, không cần nữa, nếu đó là thứ hắn yêu thích, thì cứ để lại cho hắn.
Hoàng hôn ta đi gặp Thời Mặc Hàn, ta nói rằng ta đã tìm thấy Vệ Hành.
Hắn dựa vào đầu giường nhìn ta, “Ngươi có buồn không?”
Ta không nói gì, có lẽ sau từng ấy thời gian, ta đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc hắn đã chết.
Bây giờ biết rồi cũng không thấy quá đau lòng.
Thời Mặc Hàn thở dài.
“Ta cứ tưởng ngươi thực sự rất thích tên tiểu thị vệ đó, nhưng hóa ra cũng chỉ đến thế.
Cũng giống như trước đây ta luôn nghĩ rằng ngươi yêu ta, nhưng về sau lại phát hiện ra, khi thực sự chạm đến lợi ích của ngươi, ngươi cũng chẳng hề do dự.
Tạ Ninh, ngươi có thực sự từng thích ai chưa?”
“Chưa từng.”
“Quả nhiên, ngươi thật là vô tình.”
Hoàng đế vẫn cứng rắn.
Ta có đủ thời gian để đấu với hắn.
Thời Vấn Uyên đang dần lớn lên.
Ta đã suy nghĩ đến việc khi Thời Vấn Uyên lên năm, sáu tuổi, sẽ buộc Thời Mặc Hàn viết chiếu thoái vị, để Thời Vấn Uyên lên ngôi và tiếp tục làm một con rối ngoan ngoãn.
Cho đến một ngày, ta chợt nhớ lại rằng đã nửa tháng rồi ta không đến thăm Thời Mặc Hàn.
Hắn bệnh tật, ta ngày càng cảm thấy hắn không còn là thiếu niên như trước nữa.
Vì vậy, ta rất ít khi đến thăm hắn.
Khi ta đến, hắn đang đứng bên cửa sổ, quay người nhìn ta, nói:
“Mẫu hậu, đã lâu người không đến thăm ta.”
Ta nghe giọng hắn khàn khàn, chợt sững lại, “Giọng của ngươi…”
Hắn nói, “Đã lâu rồi không ai nói chuyện với ta.”
Ta nghe thấy cách xưng hô của hắn, trong sự cô đơn kéo dài, hắn đã cúi đầu.
Dần dần ta đưa hắn ra khỏi căn phòng.
Trong cung có tin đồn rằng hoàng thượng đã khỏi bệnh.
Ta từ từ cho hắn ngừng uống thuốc, để hắn khôi phục lại một cuộc sống bình thường hơn.
Khi hắn bắt đầu lên triều, hắn cũng im lặng, không phản đối bất cứ đề nghị nào của phụ thân ta.
Khi ta chắc chắn rằng hắn thực sự đã từ bỏ, ta mới cho hắn gặp Thời Vấn Uyên.
Khi hình bóng nhỏ bé ấy chạy về phía hắn, nước mắt của Thời Mặc Hàn lăn dài trên khuôn mặt.
Hắn ôm lấy đứa trẻ nhỏ bé ấy, đó là huyết mạch của Thời Mặc Hàn.
Ban đầu, hắn nên thoái vị, để mọi việc cho Thời Vấn Uyên gánh vác.
Nhưng có lẽ vì Thời Vấn Uyên, hắn trở nên vô cùng ngoan ngoãn, chỉ làm một hoàng đế không can thiệp vào chính sự, quyền lực hoàn toàn nằm trong tay Tạ gia.
Thời Vấn Uyên lớn lên bình an vô sự, và vì Thời Mặc Hàn đã ngoan ngoãn, nên ta cũng không cần phải tìm kiếm một con rối mới.
Có lẽ trong mắt người khác, đây là một kết cục tốt đẹp.
Nhưng ta biết rằng Thời Mặc Hàn ấy đã bị thời gian hoàn toàn bào mòn.
Do chính tay ta bào mòn.
Sự kiêu hãnh trên hàng mày đã hoàn toàn tan vỡ.
Thân phận của một người cha là thứ duy nhất giữ hắn lại như một cái xác không hồn.
Giữa những bức tường cao, muốn gặp thì dễ mà không muốn gặp cũng dễ.
Hắn không còn chủ động đến gặp ta nữa, cả hoàng cung yên tĩnh như một mặt hồ chết.
Hoàng hậu thường xuyên đến thỉnh an ta.
Một lần khi đứng cùng ta trong sân, nàng đột nhiên nói rằng hoàng thượng rất ghét hải đường.
Nếu thấy cây hải đường hay quả hải đường trong cung điện, hắn sẽ tức giận rất lâu.
Nghe vậy, lòng ta bỗng chốc dao động.
Ta biết mối hận thù giữa ta và hắn sẽ không vì một cây hải đường mà tan biến.
Hắn không đến gặp ta, không phải vì ta trồng đầy sân hải đường.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, ta vẫn cho người chặt hết những cây hải đường trong sân.
Ta nhìn vào khu vườn trơ trụi, nhớ đến lúc hoa lê nở rộ, Vệ Hành và ta đã hôn nhau dưới gốc cây.
Ta cũng nhớ đến mùa hải đường nở rộ, khi Thời Mặc Hàn dựa vào đầu gối ta.
Và cuối cùng, tất cả đều tan biến.
Suốt một năm, ta chỉ gặp hắn có hai, ba lần, chủ yếu là trong những buổi yến tiệc cung đình.
Hắn gọi ta là mẫu hậu, nhưng không còn cái giọng ngọt ngào kéo dài như trước, chỉ liếc nhìn ta một cái rồi vội vàng quay đi.
Ta không bận tâm.
Ta luôn nghĩ rằng chúng ta vẫn còn nhiều năm nữa.
Nhưng không ngờ hoàng đế lại qua đời sớm, vì những năm trước hắn đã uống quá nhiều thuốc hại thân.
Khi hắn lâm trọng bệnh, các cung nhân đến mời ta.
Tách trà nóng trên tay ta rơi xuống đất.
Khi ta đến điện, các cung nhân đều đã bị hắn đuổi ra ngoài.
Trong điện đốt trầm hương, không gian rất yên tĩnh và thanh bình.
Hắn từ từ mở mắt, “Ngươi đến rồi.”
Ta đột nhiên cảm thấy tim mình đau thắt dữ dội.
Ta bước đến bên giường, hắn kéo nhẹ tay áo ta, kéo ta xuống giường, rồi lại dựa vào đầu giường, để ta đọc thơ cho hắn.
Hắn lặng lẽ lắng nghe, nghe xong lại chầm chậm nói chuyện với ta.
“Mẫu hậu, hãy đối xử tốt với Vấn Uyên. Ta biết rằng cho nó tự do là không thể, nhưng nếu nó cũng phản kháng, ngươi phải dạy dỗ nó thật tốt, ít nhất là giữ lại mạng sống cho nó.”
Ta gật đầu.
Hắn thở nhẹ một hơi, dường như việc nói chuyện rất tốn sức.
Ta kéo chăn đắp lên người hắn, “Nghỉ ngơi một chút đi.”
Hắn ngoan cố lắc đầu, nhìn ta.
Ta cố gắng mỉm cười với hắn, không biết liệu có khó coi hơn cả khóc không.
“Sao? Còn điều gì muốn nói với ta à? Đợi ngươi ngủ dậy rồi nói sau.”
Hắn lặng lẽ, dường như đây là một sự giải thoát.
Ta nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của hắn những ký ức xưa cũ.
Hắn cứ thế tựa vào lòng ta.
Ngón tay hắn quấn lấy tóc ta, định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn trở nên u ám, như nhớ lại điều gì đó khiến hắn không vui, cuối cùng hắn giận dỗi khép miệng lại.
Hắn nắm lấy tay ta, nhét chiếu chỉ vào tay ta.
Rồi hắn vùi đầu vào eo ta, không nói thêm lời nào nữa.
Ta không còn nghe thấy bất kỳ lời nào từ hắn nữa.
Hắn thậm chí không để lại cho ta một lời nào.
Ta đã làm nhiều điều tổn thương hắn, như vậy cũng là lẽ phải.
Ta dựa vào đầu giường, lại cầm tập thơ lên và đọc cho hắn từ đầu đến cuối.
Khi bạn đọc truyện này ở bất kỳ nơi nào khác, hay quay về page Bơ khôngcần đường và truyennhabo.net để tránh đọc phải nguồn reup!
Hắn không đột ngột ngẩng đầu hỏi ta, mẫu hậu, câu thơ này có nghĩa là gì.
Hắn cũng không đột ngột hỏi ta, mẫu hậu, chữ này viết như thế nào.
Ánh hoàng hôn chiếu vào điện, khói trầm hương nhàn nhạt hiện rõ dáng hình.
Điện sáng ngời, an yên và tĩnh mịch nhưng cũng đầy cô độc.
Ta không còn nghe thấy nhịp tim của hắn nữa.
Tiếng thông báo hoàng đế băng hà vang khắp hoàng cung.
Sau sự huyên náo, ta nghe thấy tiếng ai đó khóc.
Tiếng khóc ấy không khiến ta cảm thấy náo nhiệt, mà chỉ càng thêm lạnh lẽo.
Ta chỉ ngây ngốc vuốt ve gò má của hắn mà không nói lời nào.
Đến khi xung quanh đã quỳ trước giường hoàng đế, Tạ Nghinh Thi đỡ lấy ta.
“Mẫu hậu, hãy lo liệu hậu sự cho hoàng thượng, người như vậy là không đúng lễ nghi.”
Ta mới từ từ bước xuống giường, chỉnh trang y phục.
Khi bước ra khỏi Chiêu Dương điện, đôi mắt ta đỏ hoe.
Ta đi một đoạn trong ánh trăng, quay đầu lại thì thấy cửa Chiêu Dương điện đã đóng chặt.
Ta là thái hậu, không lâu nữa sẽ là hoàng thái hậu, ta đương nhiên có rất nhiều việc phải làm.
Ta đâu thể ở bên giường hoàng đế đã băng hà, chăm lo di thể cho hắn được.
Ta đi trong gió, gương mặt lạnh buốt.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, sáng ngời như sương, chiếu khắp đất trời.
Trong tay ta cầm ngọc bội lấy từ người Thời Mặc Hàn.
Ta biết điều này thực sự không đúng, những người lo liệu cho hắn sẽ phát hiện ngọc bội mất và sẽ rất lo lắng.
Nhưng ta vẫn muốn giữ lại chút kỷ niệm.
Giữ lại chút kỷ niệm cho những tình cảm thầm kín không thể nói ra, suốt đời không thể thổ lộ.
Ta hít một hơi thật sâu, kìm nén dòng nước mắt đang trào dâng trong mắt, không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.
Chúng ta đã gặp nhau lần cuối cùng, trong buổi hoàng hôn tàn lụi, trong một ngày bình thường như thế này.
Toàn văn hoàn.