Ngày ta bị chẩn đoán mang thai, trưởng công chúa dẫn người xông vào Đông cung, mạnh mẽ ép ta uống hàng chục bát hồng hoa.
Thái tử cầm kiếm lao đến, ta ngỡ rằng được cứu, nào ngờ hắn lại một nhát rút kiếm, móc ra thai nhi còn chưa thành hình trong bụng ta.
Hắn ôm trưởng công chúa vào lòng, giọng trầm thấp:
“Cưới nàng ta chỉ để chọc tức cô cô, ta chưa từng động đến nàng, đêm tân hôn là tên mã phu cùng nàng viên phòng. Hài tử trong bụng nàng cũng là nghiệt chủng.”
Trưởng công chúa tựa trong lòng hắn, lệ rơi như mưa:
“Tiện nhân này có dung mạo giống ta, nhưng chẳng hề cùng chung huyết thống. Vì cớ gì ta và chàng phải chịu đựng sự dị nghị của thế gian, còn nàng lại có thể danh chính ngôn thuận gả cho chàng?”
Nàng đoạt lấy trường kiếm, từng nhát, từng nhát lộ/t xuống da mặt ta để hả giận.
Ta bị ném vào bãi tha ma, lũ chó hoang xé ná/t th/ân xác, cắ/n nuốt từng tấ/c th/ịt, mà hai kẻ kia ngay trước mắt ta ân ái không chút kiêng dè.
Lần nữa mở mắt, ta quay về đêm đại hôn cùng Thái tử.
Hắn đang dịu giọng dỗ dành, mời ta uống chén rượu giao bôi đã bị hạ dược.