[Phiên ngoại – Hoàng đế]
Năm 1
Trẫm mười ba tuổi ra chiến trường giết địch, hai mươi mốt tuổi lên ngôi hoàng đế.
Hậu cung phi tần, ai nấy đều vào cung vì các lý do khác nhau, ngay cả hoàng hậu cũng là sự cân nhắc lợi ích.
Năm trẫm ba mươi chín tuổi, vào tiệc thọ trẫm uống có chút say.
Lúc nghỉ ngơi ở Đài Tân Đình để giải rượu, có một tiểu nha đầu ngây thơ, trong sáng, đáng yêu như con thỏ nhỏ lảo đảo chạy vào.
Mặt nàng đỏ bừng, từ xa trẫm đã có thể ngửi thấy sự căng thẳng tỏa ra từ người nàng.
Nàng hoảng hốt ngã nhào trước mặt trẫm: “Xin ngài, cứu ta với.”
Nàng thực sự chỉ là một cô bé nhỏ nhắn như viên ngọc quý.
So với mấy đứa nữ nhi của trẫm, tuổi tác cũng chẳng cách biệt là bao.
Ban đầu trẫm định gọi người mời nữ y đến khám cho nàng, nhưng không ngờ, nàng lại áp mặt vào lòng bàn tay trẫm, thở ra một cách dễ chịu.
“…”
Nàng không phải say rượu, mà là bị hạ dược.
Rốt cuộc là ai mà tâm địa độc ác đến vậy, dám ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ như thế?
Nàng nắm lấy tay trẫm, nghẹn ngào khóc lóc, kêu đau, kêu khó chịu.
Cái dáng vẻ yếu đuối đáng thương ấy…
Dù cho trái tim có sắt đá đến đâu, cũng không thể không mềm lòng trước cảnh đó.
Ban đầu, trẫm định để cung nữ đưa nàng trở về, nhưng nàng lại nắm chặt tay trẫm, không chịu buông.
“Tại sao ta không được cha mẹ yêu thương? Rõ ràng ta cũng là con của họ mà?”
Trẫm rất muốn nói với nàng rằng, bởi vì trái tim của con người đôi khi bị lệch lạc, tự nhiên sẽ có sự thiên vị, bất công.
Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng, trẫm cuối cùng không nỡ, không muốn làm nàng đau lòng thêm.
Trẫm cho người đưa nàng đến giả sơn trong Ngự Hoa viên, dàn cảnh như thể nàng đã say rượu và ngủ thiếp đi.
Trẫm cũng biết nàng là thứ nữ của Tể tướng phủ, trong phủ không được cha mẹ yêu thương.
Nàng tên là Ngọc Thư, vẫn chỉ là một cô bé chưa trưởng thành.
Sau khi trở về, nàng bệnh nặng một trận, và đêm đó những ký ức về mọi việc xảy ra đều đã biến mất.
Trẫm nghĩ, quên đi cũng tốt, đó cũng chẳng phải chuyện gì vui vẻ.
Chỉ là sau trận bệnh ấy, nàng trở nên uể oải, không còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Trẫm nhớ lại nàng đêm đó, thật sự rất đáng thương, liền viết một lá thư gửi qua bồ câu cho nàng.
Nàng hồi đáp rất nhanh, từng nét chữ nhỏ nhắn, đẹp đẽ, ngay ngắn, mang theo sự ngây thơ, trong sáng của một cô gái trẻ.
Và cả những lo âu của một đứa trẻ không được yêu thương.
Trẫm hầu như đã chứng kiến nàng trưởng thành, từ một cô bé ngây ngô đến khi trở nên kiên cường, cũng khuyến khích nàng đọc sách nhiều hơn để tự mình lo liệu.
Nàng nói rằng nàng bán chữ để kiếm tiền.
Nàng nói rằng tranh của nàng cũng được người ta mua.
Trong từng lá thư của nàng, trẫm có thể cảm nhận được niềm vui của nàng.
Trẫm nhìn những bức tranh chữ treo trên tường, tranh thủ thời gian viết thư hồi đáp, động viên nàng tiếp tục cố gắng.
Thật là một cô bé dễ dàng hài lòng.
2
Với sự bảo vệ như thế, trẫm không có ý định nào khác, nhưng vẫn lo lắng cho nàng.
Nếu chuyện đêm đó bị người khác biết, nàng sẽ phải đối mặt như thế nào?
Cũng từ đêm đó, trẫm trở nên chán ghét hậu cung và những phi tần của mình vô cùng.
Một đám người bề ngoài thì tỏ vẻ dịu dàng, nhưng sau lưng lại dám làm những chuyện bẩn thỉu đến mức nào.
Nghe nói lễ cập kê của nàng đơn giản và qua loa lắm.
Trẫm không khỏi xót xa, liền gửi tặng nàng một cây trâm ngọc, chúc nàng sinh thần an khang hạnh phúc.
Nàng hồi đáp lại, gửi trả trâm ngọc, trên giấy thư còn có vài vết nước mắt.
Qua điều tra của Vương Phúc, trẫm mới biết lễ cập kê của nàng đã bị phá hỏng.
Thật là một cô nương đáng thương.
Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới quyết định cho nàng vào cung.
Hứa hẹn vị trí Trung cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Chỉ là trẫm muốn thử xem Thịnh Tể tướng có bao nhiêu tình thương dành cho nữ nhi của mình.
Nhưng cuối cùng, trẫm lại thất vọng.
Những kẻ chơi trò quyền mưu, trong lòng chỉ có quyền lực, làm gì còn tình cảm thật.
Trẫm nghĩ về chính mình, đối với hậu cung, trẫm có bao nhiêu tình cảm? Đối với hoàng tử và công chúa, trẫm có bao nhiêu tình yêu thương?
Khi quyền lợi và thiệt hơn được đem ra cân nhắc, họ cũng chỉ là những người bị hy sinh.
Lần này, trẫm muốn trao quyền lựa chọn cho nàng.
Muốn sống một cuộc đời như thế nào, hoàn toàn do nàng tự quyết định.
Khi gặp lại cô nương ấy, đôi mắt nàng đỏ hoe, ánh nhìn có chút nhút nhát, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn có sự kiên định và dũng cảm.
Nhưng nàng quả là dám mở miệng.
Nàng yêu cầu ngôi vị hoàng hậu Trung cung, và được tiến cung qua cổng Chính Dương.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, trên tay và cổ đều có vết thương, cuối cùng trẫm không nỡ từ chối nàng.
Vốn dĩ nàng là một cô bé không được cha mẹ yêu thương, nếu không có ai yêu thương nữa, thì thật quá đáng thương.
Thiên hạ đã yên bình, quyền lực nằm trong tay trẫm, lại còn lớn hơn nàng nhiều tuổi, nếu còn ép uổng nàng nữa thì thật không nhẫn tâm.
“Như nàng mong muốn.”
Nhận được tin từ bồ câu của nàng, nói rằng nàng sẽ tiến cung, và từ nay về sau đừng liên lạc nữa.
Trong lòng trẫm thấy bức bối, không biết là cảm giác khó chịu hay là gì khác.
Lại có một chút vui mừng thầm lặng.
Những ngày trước đại hôn, trẫm cũng có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Vương Phúc, tên nô tài chó ấy, lại trêu chọc trẫm, nói cái gì mà “nhà cũ bốc cháy, một khi cháy là không thể dập tắt.”
Phi tần trong hậu cung kéo nhau đến, nói rằng mọi thứ không đúng quy tắc, không hợp lễ nghi.
“Nói bậy! Thiên hạ này là của trẫm, trẫm muốn làm gì còn phải nói đến quy tắc, lễ nghi sao?”
Toàn là những kẻ không ăn được nho thì chê nho chua.
Không thấy cả triều văn võ đại thần cũng không dám ho he gì sao?
Đây là hoàng hậu, đâu phải nữ nhân tuyển từ hội tuyển tú, sao có thể so sánh?
Trong ngày đại hôn của trẫm và nàng, trẫm hy vọng rằng một ngày nào đó nàng nhớ lại, sẽ không phải là cảm giác bị ép buộc vào cung, ít nhất so với nhiều nam nhân khác, trẫm có thể cho nàng không chỉ là vinh hoa phú quý, mà còn là sự sủng ái.
Nàng rất căng thẳng, cũng rất sợ hãi và bối rối.
Khi uống rượu hợp cẩn, cả người nàng đều run rẩy.
Trẫm biết nàng đang sợ.
Nàng là một cô nương nhỏ bé, không có chỗ dựa.
Dù nàng cố gắng bình tĩnh, cố gắng không tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn.
Nhưng trẫm vẫn rõ ràng rằng trong lòng nàng có sự hoang mang, kháng cự khi phải vào cung và đối với trẫm.
Chỉ là nàng không có cách nào để chống lại…
Đêm động phòng hoa chúc.
Khi nàng yêu cầu trẫm gọi nàng là “Thư Thư” trái tim trẫm, lần đầu tiên, cảm thấy đau nhói.
3
Những ngày sau đại hôn, thực sự rất dễ chịu.
Nàng là một thê tử dịu dàng, cũng là người mà trẫm yêu thích.
Tự nhiên trẫm trân trọng và nâng niu nàng hết mực.
Còn về cha nàng, vốn dĩ trẫm muốn phong tặng ông, nhưng ông lại làm bộ từ chối.
Trẫm dĩ nhiên sẽ thuận theo ông.
Còn chuyện ông đặt mọi hy vọng vào Cửu hoàng tử, không phải trẫm coi thường Cửu hoàng tử, nhưng ngai vàng này không thể nào đến lượt hắn.
Trước đây, trẫm từng nghĩ ngai vàng này để mặc cho họ tranh đoạt, ai có năng lực sẽ là người được.
Nhưng nhìn nàng đứng trước cửa cung Vị Ương, nhẹ nhàng cười khẽ, trẫm đã có sự thiên vị.
Nhưng dù có thiên vị bao nhiêu, cũng phải từ từ, từ từ sau này.
Thư Thư nói muốn đến chùa Hộ Quốc để thắp hương cầu phúc.
Trẫm nghĩ đến vị lão hòa thượng lắm lời ở chùa Hộ Quốc, liền cảm thấy phiền.
Nhưng hoàng hậu nhỏ bé của trẫm đã muốn đi, làm phu quân, tất nhiên phải đi cùng.
Khi trẫm thấy nàng quỳ dưới Đại Hùng Bảo Điện, chỉ để cầu một lá bùa hộ mệnh, niệm kinh và cầu nguyện, rồi cuối cùng cẩn thận bỏ vào túi thêu, buộc vào thắt lưng của trẫm, trẫm cảm thấy trong lòng mình thật sự xúc động.
Nhớ lại lời của phương trượng: “Nhất định sẽ thành tâm như ý.”
Lão hòa thượng này, rốt cuộc cũng biết nói lời hay.
Ngày đêm cực nhọc cố gắng vun đắp, chẳng phải rồi cũng sẽ có ngày đơm hoa kết quả hay sao?
Có một số chuyện trẫm có thể đợi, nhưng nàng thì chưa chắc.
Nàng muốn đứng vững trong hậu cung này, không chỉ dựa vào sủng ái của trẫm mà còn phải có con cái.
Dù trẫm có đột ngột ngã xuống, thì một đứa con cũng là chỗ dựa cho nàng.
Vì thế, khi biết nàng mang thai, trẫm không nói ra, nhưng niềm vui trong lòng chẳng thiếu chút nào.
Tất nhiên, hậu cung cũng chẳng thiếu những toan tính ngầm. Để bảo vệ đứa con này, cần phải tốn nhiều tâm sức hơn.
Ngày phòng, đêm phòng, nhưng khó phòng nổi kẻ trộm trong nhà.
Luôn có những kẻ dám đến thách thức trẫm.
Nếu đã sống mà không thoải mái, thì hãy đi chết đi.
Bàn tay trẫm đã vấy máu huynh đệ và triều thần, thì cũng không thiếu một phi tần nữa.
Lần này, trẫm không nói ra, nhưng trong lòng mong đợi đứa trẻ này hơn bất kỳ ai.
Dù trẫm có bao nhiêu con, chúng đều là thứ xuất, đây là đứa con đầu tiên do chính hoàng hậu sinh ra.
Trẫm từng đến hậu cung nhiều lần, nhưng chưa bao giờ sủng ái phi tần khác, chỉ ngồi uống một tách trà, nói vài câu rồi quay về Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự.
Dù các phi tần không được sủng ái, nhưng gia thế của họ vẫn xứng đáng có được chút thể diện.
Ngày Thư Thư lâm bồn, trẫm có thể nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi trong mắt nàng.
Cái tiếng “Hạo lang” mà nàng thốt ra khiến lòng trẫm tan nát, cùng nàng lo lắng không yên.
May mắn thay, đứa trẻ này rất ngoan, không khiến mẫu hậu của nó phải chịu quá nhiều đau đớn.
Năm bốn mươi bảy tuổi, trẫm có đứa con đầu lòng.
Tình yêu và kỳ vọng dành cho đứa trẻ này nhiều hơn tất cả những gì trẫm dành cho tất cả các hoàng tử, công chúa khác cộng lại.
Trẫm lần đầu tiên biết thế nào là yêu.
Yêu vợ, yêu con.
Vì vậy, khi nàng đề nghị tìm cho con vài người đáng tin cậy, trẫm đã đồng ý.
Còn trao cho nàng rất nhiều quyền lực.
Khi Cảnh Ngọc được phong làm thái tử, nàng đã có tiền và người để sử dụng.
Ánh mắt nàng nhìn trẫm dần dần có thêm ánh sáng.
Một thứ tình cảm mà nàng không nhận ra, từng chút từng chút bao quanh nàng.
Khi Thư Thư mang thai lần nữa, trẫm vui mừng khôn xiết.
Muốn tuyên cáo với cả thiên hạ rằng trẫm vẫn còn mạnh mẽ, vẫn có thể bên nàng thêm nhiều, nhiều năm nữa.
Trẫm còn muốn dẫn nàng ra ngoài cung, để nàng thấy thế gian rộng lớn bên ngoài không chỉ giới hạn ở kinh thành này.
Sông núi biển cả nên để lại dấu chân của chúng ta.
Cảnh Ngọc từ nhỏ đã lớn lên ở Dưỡng Tâm điện, nó thật sự thông minh, sớm học được cách thu phục thuộc hạ, biết cách phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự.
Khi nó có thể tự mình đảm đương mọi việc, trấn áp các hoàng huynh đến mức phục tùng, thì tóc trẫm đã điểm bạc.
Không thể chờ đợi nữa, chờ thêm nữa thì còn đến bao giờ?
Sớm thoái vị, dẫn Thư Thư xuất cung đi du ngoạn mới là điều nên làm.
“Hạo lang.”
Nghe thấy Thư Thư gọi, trẫm lập tức trả tiền, cầm chiếc trâm cài tóc mới mua bước tới.
Trẫm như khoe khoang báu vật trước mặt nàng: “Vừa mới mua, Thư Thư thích không?”
Ánh mắt nàng sáng bừng, lấp lánh.
Người phụ nhân hơn ba mươi tuổi, vẫn xinh đẹp như một đóa hoa.
Vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
“Thích.”
Nàng nói, ra hiệu cho trẫm cài trâm lên cho nàng.
Giữa nơi đông người, nàng bất ngờ kiễng chân lên, hôn nhẹ lên má trẫm một cái: “Cảm tạ Hạo lang, ta rất thích.”
Đúng là gan to bằng trời.
“He he.”
Trẫm cười hạnh phúc như một kẻ ngốc, vui vẻ bước theo sau nàng…
(Toàn văn hoàn)