15
Lần này, ta mang thai không được suôn sẻ.
Luôn có kẻ tiểu nhân không muốn ta sống yên ổn, và ta cũng chẳng hề nương tay.
Làm hoàng hậu vài năm, ít nhiều ta cũng có chút uy quyền. Đối với những kẻ hại ta, ta tuyệt đối không nhân từ.
Nhưng ta không ngờ, Thịnh Ngọc Yến lại có thể vươn tay xa đến thế.
Bàn tay đó đã vươn đến cả cung Vị Ương.
Vì vậy, ta cũng không nương tay.
Chuẩn bị rượu độc và tấm lụa trắng, để nàng tự chọn một.
Cuối cùng, cha mẹ ta cũng không ngồi yên được, liên tục xin gặp mặt.
Những năm qua, chúng ta gần như coi như đã không còn quan hệ, họ đi đường của họ, ta bước trên chiếc cầu độc mộc của ta.
Ta không dựa vào lợi ích từ phủ Tể tướng, và họ cũng đừng mong có được lợi ích nào từ ta.
Ta vẫn quyết định gặp họ.
Nhìn những người quỳ mọp dưới đất.
Nhiều năm không gặp, họ già đi và tiều tụy hơn rất nhiều.
Cũng phải thôi, có một nữ nhi chuyên làm điều sai trái, ỷ thế hiếp người như Thịnh Ngọc Yến, chắc hẳn họ cũng đã phải phiền lòng không ít.
“Bình thân.”
Họ vẫn không đứng dậy.
“Hoàng hậu nương nương, Ngọc Yến thật không biết điều, đã phạm phải sai lầm lớn. Xin người rộng lượng tha cho nó một mạng.”
Ta bật cười lạnh lẽo: “Phụ thân, người ngồi ở vị trí Tể tướng hẳn phải hiểu rõ luật pháp. Nếu như người mà Thịnh Ngọc Yến lấy không phải là hoàng tử, mà nàng dám hạ độc mưu hại hoàng hậu, thì tội của nàng sẽ là gì? Cả gia tộc bị tru di, diệt ba tộc cũng không phải là quá đáng.”
Nhìn thấy sắc mặt cha mẹ ta tái nhợt, ta tiếp tục: ” Tất nhiên, nếu phụ thân từ quan để đổi lấy mạng sống của Thịnh Ngọc Yến, bổn cung có thể cân nhắc việc tha mạng cho nàng. Vậy nên, sự lựa chọn nằm ở tay phụ thân, phụ thân cứ tự mình quyết định.”
Là quyền lực hay là con gái, ta đã đặt ra sự lựa chọn rõ ràng cho ông.
Tất cả dường như quay trở lại như ngày xưa, khi họ muốn quyền lực mà không quan tâm đến sống chết của ta, ép buộc ta phải vào cung.
Thiên đạo luôn có sự xoay vần, xem có ai thoát được hay không.
Mẫu thân ta liên tục van xin: “Lão gia, lão gia, ông nhất định phải cứu lấy Ngọc Yến… Lão gia…”
Cha ta không đáp ứng, cũng không từ chối, chỉ ngước đầu lên nhìn ta: “Nương nương, chẳng lẽ ngài không muốn biết rõ về thân thế của mình sao?”
Thân thế của ta…
Ta đã sớm biết từ lâu.
“Mẫu thân ta vốn là một tiểu thư danh gia vọng tộc, nhưng vì tội lỗi của cha và huynh trưởng, gia đình sa sút, bà bị bắt đi và bí mật huấn luyện, cuối cùng trở thành tình nhân của ngài. Vì quyền lực, ngài đã tặng bà cho Lưu Dương Vương…”
Ta nhẹ nhàng kể lại thân thế của mình.
“Sinh ra làm con gái nhà họ Thịnh, thật là vận xui tám đời.”
Nhìn sắc mặt cha ta thay đổi, ta mỉm cười châm biếm: “Tể tướng đại nhân đang muốn dùng thân thế của ta để uy hiếp sao? Thật xin lỗi, những điều này ta đã sớm biết, Hoàng thượng cũng biết, mẫu thân ta cũng đã được đưa về kinh thành để vinh dưỡng. Vậy nên, tể tướng muốn lựa chọn thế nào đây?”
Ta lần nữa trao quyền quyết định cho ông.
“Nương nương quả là tàn nhẫn, khiến thần phải khâm phục.“
Ta bật cười nhẹ nhàng.
“Ừ, ta đồng ý với câu đó. Dù sao cũng là một dòng máu, phụ thân nhẫn tâm độc ác, là nữ nhi, ta dĩ nhiên phải thừa kế điều đó. Nhưng ta còn xuất sắc hơn ngài, vượt qua ngài về sự nhẫn tâm.”
16
Những con người này, luôn ham mê quyền lực, hoàn toàn không có tình cảm thật lòng.
Khi không có lợi ích xung đột, họ có vẻ rất hiếu thuận, tình nghĩa cha con.
Nhưng khi đối diện với lựa chọn, họ luôn chọn điều có lợi cho mình, chẳng bao giờ có sự hy sinh tinh thần thật sự.
Sau khi để họ ra về, ta đứng dậy, tiến đến Dưỡng Tâm điện.
Ta biết, lúc này, Cảnh Ngọc đang ở bên cạnh Lý Hạo, lắng nghe phụ hoàng cùng các đại thần bàn luận về chính sự.
Chỉ là ta không ngờ, Cảnh Ngọc lại ngủ ngay bên cạnh long ỷ, còn phụ hoàng của nó thì phe phẩy quạt cho con.
Vài đại thần ngồi bên cạnh, nói về những việc liên quan đến biên cương.
“Nương nương, mời ngồi.”
Ta ngồi xuống bên cạnh, muốn nói rằng ta sẽ đưa con về.
Nhưng Lý Hạo nói: “Ở đây là được rồi, trẫm sẽ cùng nàng và con trở về, nàng ngồi chờ một lát.”
Lúc Lý Hạo xử lý chính sự, đó là khi ngài làm ta rung động nhất.
Ngài điềm tĩnh, sắc sảo, có thể chỉ ra trọng tâm vấn đề một cách chính xác.
Ngài nắm trong tay quyền lực lớn, cai quản thiên hạ, đồng thời cũng là một vị hoàng đế cần cù và yêu dân.
Ta đã từng cảm nhận được tình yêu, sự sủng ái, và niềm thương xót từ ngài. Với ta, Lý Hạo, tính đến thời điểm hiện tại, là một phu quân đủ tiêu chuẩn.
Và với vai trò làm cha, ta nghĩ ngài cũng đạt yêu cầu.
Khi trở về cung Vị Ương.
Cảnh Ngọc chạy trước, còn Lý Hạo dìu ta: “Nàng đã gặp Tể tướng chưa?”
“Ừ, ta đã để ông ấy tự chọn, là muốn Thịnh Ngọc Yến sống hay chết.”
Nhưng rõ ràng, cha ta chỉ là kẻ ham quyền lực.
Ông đã chọn tiếp tục làm Tể tướng, và để Thịnh Ngọc Yến phải chết.
Trước khi chết, Thịnh Ngọc Yến vẫn còn mắng chửi ta.
Mắng ta tàn nhẫn, mắng ta không nghĩ đến tình nghĩa tỷ muội.
Nàng nghĩ rằng chỉ vì ta không gặp nguy hiểm thì không cần phải trừng phạt nàng sao?
Thật là ngu ngốc.
Khi ta sinh hạ được một cặp long phượng, Lý Hạo thật sự vô cùng vui mừng.
Chỉ để đặt tên cho hai đứa trẻ, ngài đã lật qua vô số sách điển tích.
“Thật không ngờ, ngàn tính vạn tính, lại là long phượng thai.”
Ngài còn muốn đại xá thiên hạ, nhưng ta đã khuyên ngài dừng lại.
Những kẻ phạm tội có thể được tha, nhưng những người bị hại thì sao?
“Thư Thư của trẫm thật hiền hậu.”
Ta có hiền hậu không?
Thực ra ta chưa bao giờ là người hiền hậu.
Ta ghi thù, hận ai đều muốn trả thù, lòng đầy toan tính.
Ta hưởng thụ tình yêu và sự sủng ái của Lý Hạo, nhưng cũng ngấm ngầm tính toán đoạt lấy ngai vàng của ngài.
Năm ta ba mươi tư tuổi, Lý Hạo đã sáu mươi ba, ta vẫn còn xuân sắc, còn ngài vẫn khỏe mạnh.
Khi ngài tuyên bố thoái vị, ta thật sự rất bất ngờ.
“Trẫm già rồi, thời gian có thể ở bên nàng càng ngày càng ít, Cảnh Ngọc đã trưởng thành, sớm đã có thể đảm đương mọi việc, trẫm có thể yên tâm giao giang sơn này lại cho nó. Nhân lúc còn có thể, trẫm muốn đưa nàng ra ngoài ngắm nhìn thiên hạ. Nàng và trẫm cách nhau nhiều tuổi, nhưng trẫm lại ích kỷ mà giữ nàng mãi trong cung suốt những năm qua… Trẫm sợ nếu không đưa nàng đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.“
Ta lao vào lòng ngài, không cho ngài tiếp tục nói thêm.
Ngài thực sự đã già rồi, tóc và râu đều đã bạc trắng.
Nhưng trong mắt ta, ngài vẫn như ngày đầu tiên gặp mặt.
Uy nghiêm, oai phong, khí thế bức người.
Ngài đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt ta.
Bao nhiêu năm qua, bất kể chuyện lớn nhỏ, đúng sai, ngài chỉ có bốn chữ “như nàng mong muốn.”
Ngài tận tâm tận lực dọn đường cho con chúng ta, dẹp bỏ mọi chướng ngại.
Ngài sợ ta hoảng loạn, sợ ta lo lắng.
Ngài cho phép ta vào Dưỡng Tâm điện nghe chính sự, cho phép ta ra ngoài cung gây dựng thế lực riêng.
“Hạo lang, không được nói bậy, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi. Ngài đi đâu, thiếp cũng sẽ theo cùng.”
Ngài mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
“Có thể nghe được câu nói này từ nàng, trẫm đợi bấy nhiêu năm cũng đáng giá.”
Nhưng Lý Hạo cuối cùng vẫn không thể sống thọ trăm tuổi.
Ngài băng hà năm bảy mươi bảy tuổi.
Trước khi ra đi, ngài nói rằng cả đời ngài không uổng phí.
Ta nắm lấy bàn tay già nua của ngài, nhẹ nhàng đưa lên chạm vào gương mặt mình.
“Hạo lang, khi đến thế giới bên kia, đừng đi quá nhanh, chờ thiếp một chút.”
Ta nói với ngài rằng, ba mươi hai năm qua, đối với ta, cũng rất đáng giá.
Ngài chưa bao giờ để ta phải chịu thiệt thòi.
Độc sủng hậu cung.
Con trai quyền lực vững chắc, con cháu hiếu thảo ngoan ngoãn.
Ngài chưa từng nói yêu ta, nhưng tình yêu đó hiện hữu trong mọi điều ngài làm.
Ta không muốn ngài đi một mình, cô đơn lẻ loi…
Sau khi sắp xếp xong hậu sự.
Ta mặc bộ y phục yêu thích nhất, trang điểm thật tinh tế và xinh đẹp, rồi uống thuốc, nằm bên cạnh ngài.
Nhắm mắt lại trong sự yên bình và thanh thản.
Đời này ta được cùng ngài sánh bước hơn ba mươi năm, đó là phúc phần mà ta đã tu luyện qua bao kiếp.
Vì vậy, ta sẽ đi theo ngài.
Ta không hối hận…