13
Nhìn ngài ôm lấy đứa trẻ, gương mặt ngập tràn niềm vui, còn quay sang ta, nói: “Thư Thư, nàng nhìn xem, hoàng nhi của chúng ta thật là đẹp.”
Ta quay đầu nhìn.
Trong tã là một đứa bé da đỏ hồng, nhăn nheo, trên người còn dính da thai.
Không thể nói là đẹp, nhưng lòng ta lại mềm nhũn như nước.
Ta muốn ngồi dậy để ôm nó.
Hoàng đế giơ tay giữ chặt vai ta, trong mắt đầy vẻ không đồng ý: “Đợi đến khi thân thể nàng hồi phục chút rồi hãy ôm nó.”
Ta cũng tự cảm thấy người mình yếu ớt và mệt mỏi.
Nhưng nó là đứa bé mà ta đã mang nặng suốt mười tháng trời, ta không thể ngừng nhìn nó, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé xíu, mềm mại của nó.
Ta không kìm được mà muốn khóc.
“Sao lại buồn bã thế?” Hoàng đế hỏi.
Ngài nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.
Nhìn vào đôi mắt của Hoàng đế, ngập tràn sự ấm áp và yêu thương, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Thật tuyệt.”
Ta không ngờ rằng những gì Hoàng đế dành cho mẹ con ta lại nhiều hơn cả những gì ta tưởng tượng.
Hoàng tử đích tôn của Trung cung ra đời, thiên hạ được đại xá, triều đình khai khoa thi cử.
Lễ tắm ba ngày phải tổ chức lớn.
Lễ đầy tháng cũng phải tổ chức lớn.
Lễ mừng trăm ngày cũng phải tổ chức lớn.
Hoàng đế muốn làm gì? Ta mơ hồ đoán được chút ít.
Nhưng điều gì quá cũng không tốt, nhận được tất cả những điều này cũng đồng nghĩa với việc đẩy con ta vào tâm bão.
Trong lễ tắm ba ngày, Hoàng đế ôm đứa bé và tuyên bố trước mọi người: “Đây là hoàng tử đích tôn của trẫm, hôm nay ban tên là Cảnh Ngọc, hy vọng rằng nó sẽ…”
Ngài nói rất nhiều lời ngợi khen.
Khi Thúy Trúc bế Cảnh Ngọc trở về bên ta, nàng vẫn còn kích động không ngừng.
“Nương nương, người không thấy đâu, đông nghịt người quỳ cả một khoảng lớn. Hoàng thượng ôm tiểu hoàng tử, khí thế như đang nhìn xuống vạn dân, nô tỳ quỳ một bên mà không dám thở mạnh…” Thúy Trúc kích động kể lại.
Dù không có mặt, trong đầu ta cũng đã hình dung ra cảnh tượng ấy.
Nhìn con trai ăn no, ngủ say trong vòng tay.
Ta thầm thề với lòng mình, nhất định phải bảo vệ cho nó lớn lên bình an.
Tướng phủ gửi thư xin phép vào cung thăm viếng, khi Hoàng đế hỏi ý ta, ta không do dự mà từ chối.
“Họ muốn làm gì? Nói gì? Ta cũng chẳng muốn nghe. Không gặp thì hơn.”
Cửu hoàng tử dù xuất sắc đến đâu, cũng chỉ là con thứ.
Ý định của Hoàng đế, ít nhiều đã bị các đại thần đoán ra.
Trong triều, các đại thần tranh luận gay gắt, người thì khẩn cầu Hoàng thượng lập Thái tử.
Lập trưởng, lập đích khiến triều đình ồn ào không dứt.
Đại hoàng tử đã đủ tuổi đội mũ miện nhiều năm, ba năm nữa sẽ đến tuổi tam thập, đủ chín chắn và có danh tiếng tốt.
Lập đích là quy tắc từ đời tổ tiên truyền lại, nhưng hoàng tử Cảnh Ngọc chỉ mới vài tháng tuổi, nuôi dạy nên người được hay không vẫn còn chưa biết…
Hoàng đế tức giận chất vấn: “Chư vị ái khanh cho rằng trẫm sắp băng hà rồi sao?”
Hai phe lập tức im lặng hẳn.
Nhìn thấy Hoàng đế giận dữ như vậy, ta bèn cẩn trọng hỏi:
“Vậy Hoàng thượng định thế nào? Dù nói lập đích là quy tắc của tổ tiên, nhưng hài tử còn nhỏ quá, chẳng hiểu chuyện gì, làm sao có thể gánh vác được trọng trách này.”
Hoàng đế nhìn ta rất lâu, đôi mắt ngập trầm tư, rồi mới đáp: “Đợi hai năm nữa hãy nói.”
Ta hiểu ngay, Cảnh Ngọc có cơ hội tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Chỉ cần qua hai năm nữa, nếu nó thể hiện được sự thông minh, lanh lợi.
Và hai năm ấy cũng đủ để ta chuẩn bị cho nó một con đường vững chắc.
Lễ đầy tháng được tổ chức còn hoành tráng hơn cả những gì ta tưởng. Tam công lục khanh cùng gia quyến từng người một lên chúc mừng.
Cảnh Ngọc được mặc bộ đồ đỏ rực, được Hoàng đế bế trong tay, đôi mắt to tròn, miệng phồng phồng thổi bong bóng nước.
Ta cầm khăn tay lau nhẹ nước miếng chảy ra ở khóe miệng của con.
Nhưng Hoàng đế đã cầm lấy khăn từ tay ta, tự mình làm việc đó.
Sau đó, ngài còn bế con đi để cho các hoàng thân quốc thích, tam công lục khanh chiêm ngưỡng.
Ta vui vẻ ngồi trò chuyện với các phu nhân, tranh thủ quan sát xem ai có thể liên kết để mở đường cho Cảnh Ngọc.
Đêm ở cung Vị Ương.
Sự xuất hiện của tiểu hoàng tử khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Khi ta từ phòng tắm bước ra, Hoàng đế đã đợi sẵn.
“…”
Đêm nay, ngài ở lại cung Vị Ương, không chỉ để thể hiện sự tôn trọng và danh dự cho ta, mà còn là ân sủng.
Ta không thể từ chối, cũng không định từ chối.
Nhưng khi cảm xúc trào dâng, ngài khàn giọng yêu cầu ta gọi ngài: “Hạo lang.”
Tim ta thắt lại, cả người cũng khẽ run.
Ta liền dồn hết bảy phần nhiệt huyết để đáp lại ngài…
Từ khi mang thai, thỉnh thoảng chúng ta cũng có vài lần ân ái, nhưng chưa bao giờ thấy ngài thỏa mãn đến vậy.
Không chỉ là về thân thể, mà còn cả tinh thần.
Ngài thì thầm bên tai ta: “Thư Thư hôm nay thật nồng nhiệt, trẫm không uổng công giữ gìn thân thể suốt gần một năm, chỉ vì Thư Thư.”
“…”
Ta không biết lời này là thật hay giả.
Vì trong suốt một năm qua, ngài vẫn có vào hậu cung, ở lại cung điện của các phi tần khác.
Ngay cả khi ngài thực sự sủng ái người khác, ta cũng sẽ không ghen tuông.
Ngài là đế vương, ta không thể kiểm soát được ngài, cũng chẳng thể ngăn cản ngài muốn sủng ái ai, khi nào thích mới, khi nào chán cũ.
Không.
Có lẽ ngài đang muốn ta ghen tuông, tranh giành sự sủng ái, nếu không, ngài đã không nói những lời như vậy.
“Vậy…”
Ta ngập ngừng thật lâu mới dè dặt, cẩn trọng cất lời: “Vậy sau này Hoàng thượng có thể chỉ ở lại cung Vị Ương, chỉ làm Hạo lang của riêng thiếp không?”
Hoàng đế bật cười trầm thấp: “Thư Thư, nàng có thể bạo gan hơn một chút.”
Nếu thân phận ta và ngài ngang hàng, ta dĩ nhiên sẽ dám bạo gan, thoải mái nói những điều mình muốn.
Nhưng ngài là bậc quân vương, còn ta có bao nhiêu dũng khí để liều lĩnh đòi hỏi? Có bao nhiêu mạng để chịu đựng nếu ngài nổi giận? Ta có đủ thế lực vững chắc để không phải lo sợ mất sủng ái, không phải lo lắng bị đưa vào lãnh cung?
Ta không dám đánh cược.
Hoàng đế không ép buộc ta, chỉ vỗ nhẹ vào lưng ta: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, ngủ đi.”
“Vâng.”
Tướng phủ lại gửi thêm hai bức thư nữa vào cung.
Sau khi cho Vương Phúc đi dò la, ta biết được Cửu hoàng tử nạp trắc phi, và trắc phi còn mang thai khi bước vào cửa.
“Thì ra cái gọi là tình thâm biển sâu cũng chỉ đến vậy.” Ta cười mỉa mai.
“Thưa nương nương, chuyện còn không chỉ dừng ở đó.”
Ta quay lại nhìn Vương Phúc với vẻ khó hiểu.
Vương Phúc hạ giọng nói: “Cửu hoàng tử phi và trắc phi cãi vã, cả hai đều rơi xuống nước, rồi đồng thời sảy thai.”
“…”
Thật đúng là một màn kịch bi hài.
Nhưng với tính cách kiêu ngạo, hống hách và ngu ngốc của Thịnh Ngọc Yến, ai hại ai cũng khó mà nói được.
Là hoàng hậu, ta không phái người đến trách phạt Thịnh Ngọc Yến, cũng không mắng mỏ trắc phi của Cửu hoàng tử.
Chỉ cho người mang ít dược liệu đến, xem như hoàn thành nhiệm vụ của hoàng hậu.
Dẫu vậy, trong lòng ta vẫn có toan tính, quyết định liều mình cầu xin Hoàng đế một ân điển.
14
Tài nấu nướng của ta vẫn còn tệ lắm, suýt nữa làm cháy cả tiểu phòng bếp, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng làm được vài món ăn.
Ta thử một miếng, thực sự khó nuốt.
“…”
Ta hít một hơi thật sâu.
Khi Hoàng đế đến, dường như ngài có hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã nhận ra những món đó là do ta làm, còn đặc biệt nếm thử rồi khen ngợi vài câu.
Sau bữa ăn, ngài ôm đứa bé trong lòng.
Một đứa trẻ mới một hai tháng, biết gì chứ?
Nhìn ngài vừa bế con vừa tự nói chuyện với nó, ta thật sự khó mà tin nổi.
Đây chính là vị hoàng đế cao cao tại thượng sao.
Lúc này, ngài giống như một người cha trong một gia đình bình thường.
Ta đắn đo hồi lâu mới dám mở miệng nói: “Hoàng thượng, thiếp muốn tìm vài đứa trẻ mồ côi ngoài cung, nuôi dưỡng chúng thật tốt để sau này có thể ở bên cạnh Cảnh nhi.”
“…”
Hoàng đế không nói gì, đôi mắt ngài như nhìn thấu tận tâm can của ta.
Ta có chút lo lắng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Được.”
Khi Hoàng đế đồng ý, ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là ta không ngờ rằng, Hoàng đế lại cho phép ta tự do ra vào cung.
Khi ngài đưa cho ta tấm lệnh bài có thể tùy ý xuất nhập cung, lần đầu tiên ta thực sự nhìn nhận tình cảm mà ngài dành cho ta.
“Hoàng thượng…”
Khi một người có quyền lực tối cao, và vô số vàng bạc, việc nuôi dưỡng vài người tài giỏi là điều quá dễ dàng.
Đến khi Cảnh Ngọc ba tuổi, những người mà ta có thể tin tưởng và sử dụng trong tay, không dám nói có thể lật đổ triều đình, nhưng ít nhất cũng đủ để bảo vệ con khi gặp nguy hiểm.
Trong cuộc chiến giành ngôi Thái tử, họ cũng có thể giúp con tranh đoạt một phần.
Nhưng Hoàng đế chưa bao giờ cho ta cơ hội này, ngài đã sắp xếp mọi thứ từ trước, rõ ràng và minh bạch.
Cha mẹ thương con, sẽ tính xa cho con.
Ta chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ, nên ta cố hết sức để yêu thương Cảnh nhi. Còn Lý Hạo, là đế vương, ta không biết liệu ngài có yêu các hoàng tử, công chúa khác hay không, nhưng ta biết ngài yêu con của chúng ta.
Ngài đã chuẩn bị để sắc phong Thái tử.
Bỏ qua sự thiên vị, chỉ một câu “quy tắc tổ tiên” đã có thể dập tắt hết những lời yêu cầu lập trưởng.
Khi Cảnh Ngọc trở thành Thái tử, sẽ có Lý Hạo – người cha này, luôn đứng sau sắp xếp mọi chuyện cho con. Tự khắc sẽ có những người theo phò trợ con.
Ta cũng nghĩ đến việc sinh thêm cho Cảnh Ngọc một người đệ đệ hoặc muội muội, để sau này con không đơn độc khi đối mặt với các hoàng tử khác.
Nửa năm sau khi Cảnh Ngọc được phong làm Thái tử, tin vui lại đến với Trung cung, Hoàng hậu đã mang thai.
Hoàng đế tất nhiên rất vui mừng.
Đến tuổi tri thiên mệnh, mà vẫn có thể sinh được hoàng tử hay công chúa, chứng tỏ Hoàng đế vẫn còn khỏe mạnh.
Hoàng đế cũng cần thể diện chứ.
“Thư Thư, hãy dưỡng thai cho tốt.”
Ta mỉm cười nhìn Hoàng đế.
Ngài trông vẫn còn trẻ trung, khỏe mạnh.
Trong lòng ta, ích kỷ hy vọng ngài có thể sống thật lâu, sống đến khi Cảnh Ngọc nắm giữ quyền lực, đủ mạnh mẽ để tự đứng vững.
Khi đó, ta sẽ tìm cách khuyên ngài thoái vị…
Ta nhìn ngài và Cảnh Ngọc nói chuyện, dặn dò cẩn thận, không được va chạm vào ta.
Ngôi vị hoàng hậu độc sủng, con trai được phong làm Thái tử, giờ lại đang mang thai.
Ta còn trẻ trung, xinh đẹp.
Hậu cung nằm trọn trong tay ta, có những người ta tin tưởng có thể sai khiến, còn việc buôn bán cũng ngày càng phát đạt.
Ta nhìn họ, mỉm cười dịu dàng.
Trong mắt ngài tràn đầy tình cảm, mà ta không nhận ra.