18
Ôn Quân để lại di chiếu.
Niệm Niệm kế vị, ta phụ quốc, Tiêu Nhi nắm binh quyền.
Có thần tử không hài lòng việc nữ đế lên ngôi, yêu cầu chọn nam tử trong tông tộc để kế vị.
Ta đã dùng bàn tay sắt để trấn áp, đưa Niệm Niệm ngồi lên long ỷ.
Lại có thần tử nói rằng quyền lực Nguyên gia quá lớn.
Lúc Ôn Quân còn sống, ta đã từng nhắc nhở ngài ấy về việc này.
Ngài ấy chỉ cười, lắc đầu: “Hai mươi năm rồi, vẫn chưa hiểu con người này sao?”
Sau khi đăng cơ, Niệm Niệm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Năm xưa, Ngọc Ninh vì đi hòa thân mà trưởng thành chỉ sau một đêm, còn nay Niệm Niệm cũng vì sự ra đi của Ôn Quân mà bị buộc phải lớn lên.
Bữa tiệc sinh thần năm nay, chỉ còn lại ba người.
Niệm Niệm nằm trên đầu gối ta, nhìn bầu trời đầy sao: “Cô cô, ngươi kể lại cho trẫm nghe câu chuyện của họ đi.”
Ta kể mãi, kể cho đến khi Tiêu Nhi uống cạn bình rượu trên bàn.
Bình rượu đó chính là rượu Lục Uyển đã ủ khi còn sống.
Niệm Niệm nghe mãi, nghe đến khi buồn bã hỏi ta: “Cô cô, nếu cho các người một cơ hội nữa, các người có chọn lại con đường này không?”
Ta suy nghĩ rồi trả lời nàng: “Có chứ.”
Dù Ôn Quân biết sơn hà mà tiên đế để lại đầy những vết thương, ngài ấy vẫn sẽ kiên trì gánh vác, cống hiến cả đời cho nó.
Dù Ngọc Ninh biết rằng việc hòa thân sẽ khiến nàng chịu nhục mà mất mạng, nàng vẫn sẽ chọn đi Liêu quốc, đổi lấy bình yên ngắn ngủi.
Dù Lục Uyển biết rằng phong thủy trong cung không dưỡng người, nàng ấy vẫn sẽ vào cung, chỉ mong đất nước không rơi vào cảnh nội loạn.
Tiêu Nhi sẽ từ bỏ văn chương để cầm vũ khí, bảo vệ đất nước.
Còn ta, ta vẫn sẽ vào triều làm quan, phụng sự hoàng đế.
Chúng ta đều cầu mong giang sơn vững bền, mong quốc gia mãi mãi an ổn.
“Nhưng Niệm Niệm, con không giống chúng ta. Tiên đế đã giúp con quét sạch mọi tàn dư, những gì ngài để lại cho con là một thế giới bình an. Con không cần phải khổ cực như vậy đâu.”
Niệm Niệm tựa vào lòng ta, gật đầu: “Trẫm may mắn hơn phụ hoàng nhiều.”
“Cô cô, trẫm sẽ trở thành một hoàng đế tốt như phụ hoàng. Đại Sở sẽ vĩnh viễn không hòa thân, không cắt đất, không bồi thường, không triều cống, và không đầu hàng.”
Cô nương nhỏ nói ra những lời hùng hồn của mình.
Ta biết rằng, suốt đời con bé sẽ nỗ lực hết sức để thực hiện lời hứa ấy.
Sau đó, con bé ngủ thiếp đi trong lòng ta.
Tiêu Nhi cũng hơi say, ôm lấy túi thêu hạt đậu đỏ mà thì thầm trong giấc ngủ.
Ánh trăng trong vắt như nước rơi xuống chúng ta.
Ta nhắm mắt lại.
Trong mơ màng, ta như trở về bữa tiệc sinh thần năm ta hai mươi ba tuổi.
Ôn Quân đã nấu cả một bàn tiệc, Ngọc Ninh thì nghịch ngợm kéo tai Tiêu Nhi.
Ta ngồi bên cạnh, cười đến nheo cả mắt.
Sau đó, Lục Uyển đến, hỏi sao lại để nàng ấy bị bỏ rơi, nàng ấy còn mang theo một hũ rượu ngon. Chúng ta cùng nhau rót rượu đối ẩm, nâng chén trước ánh trăng.
Đầu tiên là chúc “tuổi tuổi có hôm nay, năm năm có hôm nay.”
Sau đó là chúc “người ở đây dài lâu, cùng ngắm trăng dù xa ngàn dặm.”
【Hoàn】