11.
Ngày hôm sau, sau khi xử trí xong Phó Uyển Tâm, ta lại đón một vị khách không mời mà đến.
Phó Hành nắm chặt cổ tay ta, lực đạo mạnh mẽ tựa gọng kìm sắt, trong mắt lóe lên ngọn lửa điên cuồng:
“Trì Oánh, ngươi cũng đã trọng sinh, đúng không? Phó Uyển Tâm, tiện nhân kia, đã chết. Nay ngươi thân là Trưởng công chúa, trước mặt phụ hoàng có trọng lượng, chỉ cần ngươi giúp ta đoạt lại ngôi Thái tử, chờ ngày ta đăng cơ, ngươi sẽ là hoàng hậu bên ta, cùng ta nắm giữ giang sơn, hưởng vinh hoa thiên hạ!”
Hắn nói, ngày đó hắn quá kinh sợ, trở về phủ liền bị sốt cao, mê man trong cơn bệnh, bất ngờ nhớ lại chuyện của đời trước.
Kiếp trước, sau khi hắn cùng Phó Uyển Tâm hợp mưu giết chết ta, vì muốn danh chính ngôn thuận ở bên nhau, hai người thậm chí không chờ nổi mà lập tức hạ độc sát hại hoàng đế.
Phó Hành kế vị, còn Phó Uyển Tâm thì giả chết, thay danh đổi họ vào cung, được lập làm hoàng hậu.
Lúc ban đầu, bọn họ triền miên gắn bó, hắn si mê nàng đến nỗi gác bỏ toàn bộ hậu cung, độc sủng một người.
Nhưng phú quý vinh hoa chẳng kéo dài được bao lâu. Hai hài tử mà Phó Uyển Tâm sinh ra liên tiếp chết yểu.
Triều thần dâng tấu ép buộc, Phó Hành bất đắc dĩ phải nạp thêm phi tần.
Ban đầu, hắn còn thề thốt trước mặt Phó Uyển Tâm, nói rằng đám phi tần kia chỉ là công cụ sinh dục, đợi các nàng sinh con xong, sẽ lập tức giết mẹ giữ con.
Thế nhưng ngày tháng trôi qua, hắn dần sinh lòng thương xót với một số mỹ nhân trong cung, thậm chí có ý định phế hậu. Phó Uyển Tâm sao có thể chịu được nhục nhã này?
Một đêm nọ, trong lúc hắn đang cùng nàng hoan ái, nàng lại lạnh lùng rút dao, trực tiếp thiến hắn. Máu tuôn như suối, Phó Hành đau đớn giãy giụa, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chết thảm.
Ký ức kiếp trước ùa về, khiến hắn hận thấu xương Phó Uyển Tâm.
“Kiếp trước ta bị mê muội, ngu xuẩn nghe theo lời nàng, mới rước lấy tai họa. May mà kiếp này, ngươi đã giúp ta khiến ả tiện nhân kia chết thảm, thật khiến ta hả lòng hả dạ!”
Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng điệu ôn nhu, như thể thực sự hối hận:
“Trì Oánh, chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Lần này, ta nhất định sẽ không phụ ngươi!”
Ta hất mạnh tay hắn ra, ánh mắt lạnh như băng:
“Kẻ hạ dược mã phu, chẳng phải chính là ngươi sao? Phó Uyển Tâm tâm địa ác độc, nhưng ngươi đổ hết tội lỗi lên đầu nàng, còn tự vỗ ngực làm kẻ vô tội, ngươi có điểm nào đáng được tha thứ?”
Phó Hành lại chẳng hề giận, ngược lại, trong mắt lóe lên niềm hân hoan khó hiểu:
“Ngươi còn để tâm đến chuyện mã phu, tức là trong lòng ngươi vẫn có ta, đúng không? Năm xưa ngươi cứu ta, đối với ta tình sâu nghĩa nặng, chỉ là vì đêm tân hôn ta chưa thể cùng ngươi viên phòng, nên ngươi mới canh cánh trong lòng đến tận bây giờ, có đúng không?”
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhào tới, hai tay chộp lấy eo ta, hơi thở nóng rực phả lên tai, giọng nói mang theo vẻ ôn nhu bệnh hoạn:
“Vi phu hôm nay liền bù đắp cho nàng, cùng nàng hoàn thành đêm động phòng năm đó.”
Ta cười lạnh, không chút do dự vớ lấy chiếc bình hoa bên cạnh, nện thẳng xuống đầu hắn, từng tiếng “choang! choang! choang!” vang vọng:
“Lùi ra! Lùi ra! Lùi ra!”
Phó Hành bị ta đánh đến choáng váng, loạng choạng lùi lại, máu trên trán chảy dài, nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn ngập ám muội và điên cuồng.
Thấy ta cự tuyệt thẳng thừng, hắn liền đổi cách khác.
Nhân lúc Phó Húc suất quân nam chinh bình loạn, kinh thành phòng thủ lỏng lẻo, hoàng đế lại đột nhiên đổ bệnh, hắn ngang nhiên khởi binh tạo phản.
Khi hắn dẫn quân vây kín Thái Cực Điện, cho rằng chiến thắng đã nằm trong tay, thì bất ngờ bên trong điện bỗng tràn ra binh sĩ gấp mấy lần quân của hắn.
Mà hoàng đế, vốn dĩ “trọng bệnh thoi thóp”, cùng Phó Húc lẽ ra đang nam chinh, lại thản nhiên bước ra từ hàng quân.
Hóa ra, tất cả chỉ là ván cờ do hoàng đế và An vương tinh tế bày ra, dẫn dụ hắn mắc bẫy.
Phó Hành bị bắt sống, hoàng đế giận dữ, định lập tức chém đầu hắn.
Ta tiến lên, quỳ xuống cầu xin:
“Phó Hành tội ác tày trời, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia. Thần muội khẩn cầu hoàng huynh niệm tình phụ tử, tha cho hắn một mạng. Chi bằng phế làm thứ dân, lưu đày đến Hồ địa, mặc hắn tự sinh tự diệt, xem như chuộc tội.”
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu:
“Chuẩn tấu.”
Phó Hành vừa bị lưu đày đến Hồ địa, ta liền sai người đem hắn bán vào một kỹ viện hạ lưu nhất tại đó—nói cho cùng, ta cũng phải cảm tạ Phó Uyển Tâm đã gợi cho ta một ý tưởng hay.
Hồ địa phong tục phóng khoáng, những kẻ có sở thích quái đản cũng không ít, chỉ cần bạc trắng vung ra, thì dù là nam nhân, thậm chí súc sinh, cũng có thể bước lên giường Phó Hành.
Bị hành hạ đủ kiểu suốt nhiều tháng trời, thân thể hắn dần bại hoại, cuối cùng, ruột gan mục rữa, tàn tạ đến mức chết không toàn thây.
Nhắc đến, đúng là một cái chết chẳng thể thảm hơn!
12.
Tại yến tiệc mừng chiến thắng bình loạn, hoàng đế liên tục nâng chén kính ta, giọng mang theo ý khen ngợi:
“Nhờ có Uyển nhi sớm tiết lộ tâm tư phản loạn của Phó Hành, trẫm và An Vương mới có thể phòng bị trước, chặn đứng mưu đồ của nghịch tử.”
Ta uống hết chén này đến chén khác, chẳng mấy chốc đã cảm thấy hơi men dâng đầy, không thể chống đỡ, đành xin phép lui về nghỉ ngơi.
Hoàng đế chu đáo, đặc biệt sai người sắp xếp cho ta đến tẩm điện bên cạnh an dưỡng.
Trong điện, khói hương nhẹ bay, lượn lờ như tơ. Ta cảm thấy một luồng nhiệt khí khó tả cuộn trào trong cơ thể, toàn thân bắt đầu nóng rực, vội định gọi cung nữ vào.
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ bịt chặt lấy miệng mũi ta từ phía sau.
Hương long diên nồng đậm xộc thẳng vào mũi.
Là hoàng đế!
Người thở dốc từng hồi, hơi nóng hầm hập phả vào vành tai ta:
“Đừng sợ. Ngay khi đối diện trong đại điện ngày hôm đó, trẫm đã biết ngươi không phải là Trưởng công chúa thật sự. Ngươi giống hệt nhan sắc của người dì ruột nàng—cũng chính là thứ mẫu của trẫm. Trẫm… từ lâu đã si mê nàng.”
Ta sững sờ, đầu óc trống rỗng như bị sét đánh trúng.
Những lời dối trá thốt ra từ miệng hoàng đế, từng câu, từng chữ, dần dần ghép lại, phơi bày toàn bộ sự thật.
Thì ra, khi còn trẻ, hoàng đế từng si mê thứ mẫu của mình. Nhưng mỹ nhân bạc mệnh, yểu thọ qua đời, trở thành nỗi tiếc nuối không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Về sau, muội muội của bà nhập cung làm phi, dù dung mạo chẳng hề giống chị gái, nhưng hài nhi do bà sinh ra—cũng chính là Phó Uyển Tâm, lại có gương mặt như khuôn đúc với người dì.
Đến lúc này, ta mới hiểu tại sao hoàng đế trước kia lại sủng ái Phó Uyển Tâm như vậy, rồi lại tàn nhẫn từ bỏ nàng giữa đại điện.
Không chỉ vì nàng đã làm mất thể diện hoàng gia.
Mà quan trọng hơn—dung mạo nàng bị hủy, danh tiết cũng chẳng còn, khiến hắn không còn cách nào tiếp tục mượn nàng để ôm ấp hồi ức về mối tình xưa.
Thậm chí, hắn còn vì vậy mà oán trách nàng.
Còn ta, không chỉ giống người xưa như đúc, mà quan trọng hơn—ta không hề có quan hệ huyết thống với hắn.
Hắn không cần phải giả bộ luân thường đạo lý, không cần phải ràng buộc trong danh nghĩa huynh muội, chỉ có thể lấy sự sủng ái mà che đậy dục vọng.
Mà ta, trong mắt hắn, chính là kẻ thay thế hoàn mỹ nhất—một “bóng hình” đủ để khỏa lấp ám ảnh điên cuồng của hắn.
Ngay lúc hắn cúi xuống, đầu lưỡi ghê tởm sắp chạm đến cổ ta, trong tay áo ta, ngân châm đã sẵn sàng, chỉ đợi cơ hội giáng đòn trí mạng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân thể hoàng đế bỗng nhiên mềm nhũn, ngã gục xuống đất.
Là Phó Húc.
Ngay sau khi thấy hoàng đế rời tiệc bước theo ta, hắn sinh lòng cảnh giác, vội vã đuổi theo, kịp thời giáng một chưởng mạnh khiến hoàng đế bất tỉnh.
Hắn đỡ lấy ta, giọng mang theo lo lắng:
“Muội không sao chứ?”
Làn da ta bỏng rát như lửa thiêu, hắn chỉ cần nhìn lướt qua liền hiểu rõ tình hình, mày nhíu chặt, xoay người định đi:
“Ta đi tìm thái y cho muội.”
Ta siết lấy ống tay áo hắn, ánh mắt liếc qua lư hương đã bị dập tắt, yếu ớt lắc đầu:
“Vô dụng thôi… Ta từng đọc qua trong y thư cổ, loại hương này tên là ‘Tận Quân Hoan’, là bí dược cung đình, dược tính bá đạo. Trừ phi giao hoan, nếu không sẽ khó lòng giải được.”
Bước chân Phó Húc khựng lại, sắc mặt cứng đờ, ánh mắt lộ ra vài phần do dự:
“Vậy… ta đi tìm một thị vệ có diện mạo đoan chính đến?”
Ta thở gấp, cố gắng nặn ra một nụ cười giễu cợt:
“Ngươi nghĩ… ta là ai? Tùy tiện tìm một ai đó cũng có thể lọt vào mắt ta sao?”
Thấy hắn còn định nói thêm, ta nghiến răng, dứt khoát đẩy mạnh hắn xuống giường. Tiếng lụa xé vang lên, trường bào rơi lả tả trên đất.
Trăng ngoài song chiếu rọi, bóng đêm triền miên.
Phó Húc sau đó vội vã bò dậy, hai má ửng đỏ, cuống quýt mặc lại y phục, thanh âm thấp đến mức gần như không thể nghe thấy:
“Đây… đây là lần đầu tiên của ta… Muội phải chịu trách nhiệm với ta.”
Tai hắn đỏ bừng, luống cuống gỡ ngọc bội bên hông, đặt vào lòng bàn tay ta. Ánh mắt hắn lướt qua hoàng đế đang hôn mê dưới đất, nhẹ giọng nói:
“Phụ hoàng bên kia, muội không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách. Cùng lắm, chỉ đành đẩy nhanh kế hoạch của chúng ta.”
Ta tránh ánh mắt hắn, nhẹ nhàng đặt lại ngọc bội vào lòng bàn tay hắn, giọng nói lãnh đạm mà kiên quyết:
“Phó Húc, hãy nhớ kỹ—hôm nay ngươi chưa từng bước vào điện này, cũng chưa từng gặp ta.”
Dù trong tay hắn đã nắm giữ hơn phân nửa triều đình, nhưng vẫn còn một bộ phận cựu thần trung thành với hoàng đế, trong đó không thiếu võ tướng đang cầm quân.
Nếu lúc này đối đầu trực diện với hoàng đế, một khi nội loạn bùng nổ, khó mà đảm bảo đám rợ phương Bắc sẽ không nhân cơ hội nam hạ cướp phá.
Mà đến lúc đó, cảnh sinh linh đồ thán, ai có thể chịu trách nhiệm?
13.
Sau khi Phó Húc rời đi, ta dìu hoàng đế lên long sàng, rồi lặng lẽ bỏ thêm vào lư hương một loại mê hương khiến người sinh ảo giác.
Khi hoàng đế dần tỉnh lại, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt chính là ta với y phục xốc xếch, đôi gò má ửng hồng, dáng vẻ e ấp nhu tình.
Hắn ngỡ rằng bản thân đã cùng ta triền miên một đêm, cuối cùng cũng toại nguyện tâm nguyện bao năm, long nhan rạng rỡ, hài lòng vô cùng.
Một tháng sau, ta thường xuyên buồn nôn, nôn mửa.
Hoàng đế bí mật truyền thái y chẩn mạch, kết quả, ta đã mang thai. Cùng lúc ấy, trong cung truyền ra tin tức Trưởng công chúa bất ngờ đổ bệnh. Nửa tháng sau, nàng bệnh tình nguy kịch, bách dược vô hiệu, cuối cùng vẫn không qua khỏi, Hoàng đế thương tâm đến tột độ.
May thay, trong cung lúc này lại có một vị mỹ nhân đến từ Giang Nam, dịu dàng ôn nhu, thường xuyên ở bên cạnh bầu bạn, an ủi lòng hắn.
Tương truyền rằng làn da mỹ nhân ấy vô cùng nhạy cảm, chỉ cần chút gió lạnh thổi qua liền phát ban đỏ, vì thế mỗi khi xuất hiện trước mặt người khác, nàng luôn lấy khăn lụa mỏng che mặt, càng khiến nàng tăng thêm vài phần thần bí.
Nàng được hoàng đế ân sủng vô cùng, chẳng bao lâu liền có thai, một đường thăng chức, phong làm quý phi.
Mười tháng sau, ta lấy thân phận quý phi, thuận lợi hạ sinh một hoàng tử.
Lúc này, dưới sự ăn mòn của độc dược chậm rãi, thân thể hoàng đế đã suy nhược đến cực điểm.
Mà những đại thần trung thành với hắn, nắm giữ binh quyền trong triều, cũng đã từng bước bị ta và Phó Húc trừ bỏ, cắt đứt từng rễ sâu.
Đến khi con ta tròn một tuổi, hoàng đế cuối cùng băng hà.
Trước khi lâm chung, hắn để lại di chiếu, lập ấu tử kế vị, phong ta làm Hoàng Thái Hậu nhiếp chính, để An vương Phó Húc trợ giúp việc triều chính.
Khi ta ôm tiểu hoàng đế ngồi lên long ỷ, nhìn quần thần phía dưới đồng thanh hô vạn tuế, lòng ta ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Những khổ đau, nhục nhã của kiếp trước, giờ đây tựa như một cơn ác mộng đã tan biến.
Hiện tại, mới chính là cuộc đời mà ta đáng được hưởng.
[Phiên ngoại]
Sau khi tân hoàng đăng cơ, Phó Húc ngày ngày vào cung phụ chính, quyền khuynh triều dã, nhất thời không ai có thể lay chuyển.
Những đại thần trung thành với ta không ngừng dâng tấu, khẩn thiết khuyên nhủ:
“Chủ thiếu quốc nghi, nếu An vương có dã tâm, e rằng sẽ không có lợi cho Thái Hậu cùng bệ hạ. Nếu muốn bảo toàn giang sơn, xin Thái Hậu sớm trừ hậu hoạn!”
Thậm chí, có người còn to gan trực tiếp khuyên ta ban cho hắn một chén rượu độc, tránh ngày sau tai họa giáng xuống.
Ta chỉ cười nhạt, lệnh bọn họ không cần nhắc lại chuyện này.
Không phải vì ta quá si tình với Phó Húc, cũng chẳng phải vì ta hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Nói một cách công bằng, Phó Húc quả thực có dung mạo xuất chúng, lại thêm bao năm chinh chiến rèn giũa, thân thể rắn chắc cường tráng, ta cũng không thể nói bản thân không hề có chút động tâm.
Hơn nữa, cho đến nay, hắn vẫn chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Lẽ nào ta chỉ vì nghi kỵ mà giết đi một trung thần hữu dụng hay sao?
Thế nhưng, trải qua bao nhiêu tang thương của kiếp trước, ta đã hiểu rõ một đạo lý—
Dựa vào người khác, không bằng nắm quyền lực trong tay mình.
Cũng vì vậy, năm đó tại thiên điện, ta mới có thể thẳng tay cự tuyệt hắn, mượn nước đẩy thuyền, trở thành sủng phi của lão hoàng đế.
Hiện tại, Phó Húc đối với ta hết lòng trung thành, xem như đã báo xong thù xưa của ngoại tộc, cũng chẳng còn quá mặn mà với ngôi vị hoàng đế.
Nhưng lòng người vốn khó đoán, ngày sau ra sao, ai có thể chắc chắn?
Nếu một ngày nào đó, hắn phai nhạt tình cảm dành cho ta, hoặc dã tâm trỗi dậy, không muốn tiếp tục thần phục dưới chân ta, khi ấy, ta và tiểu hoàng đế ắt sẽ trở thành chướng ngại hắn phải loại bỏ.
Thế nên, để phòng ngừa vạn nhất, từ lâu ta đã hạ “đồng mệnh cổ” lên người hắn.
đ.ọ(c fu-ll t)ại truyê:n n/hà B^ơ
Mẫu cổ ở trong thân thể ta, hắn nếu một lòng trung trinh, tất cả bình yên vô sự. Nhưng nếu hắn sinh dị tâm, hắn ắt sẽ chết không toàn thây.
Lần này, bất kể là tình yêu hay quyền thế, ta cũng phải nắm giữ trong tay.
Không thể có một sai sót nào!
HẾT