Hệ thống lệnh cho ta ngăn cản Giang Tấu hắc hóa, thế nên ta liền trở thành yêu phi họa quốc hại dân.
Hôm ấy, hạ nhân sơ ý đánh đổ chén trà, ta thản nhiên đưa tay chọc vào ngực Giang Tấu, nhàn nhạt cười:
“Đã vô dụng đến vậy, chẳng bằng đem nhét vào pháo, xem thử có thể nở rộ trên trời cao như pháo hoa chăng?”
Giang Tấu nghe vậy, thoáng sững lại, tia bạo ngược trong mắt chợt lặng xuống:
“Thôi đi, hà tất vì chuyện nhỏ nhoi mà tức giận.”
Mãi đến năm thứ 4, khi ta đang an ổn làm yêu phi, thì dị quốc tiến cống nạp tới một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta e lệ cười, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói phương Bắc có thần thú, bệ hạ có thể sai người bắt về cho thiếp được không?”
Thế là Giang Tấu sai người Bắc thượng, chỉ để cầu một nụ cười của mỹ nhân.
Còn ta, thất vọng chất đầy tâm, bèn quyết ý rời đi.
Hệ thống cản lại:
“Nếu ngươi rời đi, ắt không thể quay lại!”
Ta tung cước đá thẳng vào lồng ngực tên cẩu hoàng đế:
“Tốt nhất là chết hết cả đi!”