Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

1:21 chiều – 06/02/2025

Hệ thống lệnh cho ta ngăn cản Giang Tấu hắc hóa, thế nên ta liền trở thành yêu phi họa quốc hại dân.

Hôm ấy, hạ nhân sơ ý đánh đổ chén trà, ta thản nhiên đưa tay chọc vào ngực Giang Tấu, nhàn nhạt cười:

“Đã vô dụng đến vậy, chẳng bằng đem nhét vào pháo, xem thử có thể nở rộ trên trời cao như pháo hoa chăng?”

Giang Tấu nghe vậy, thoáng sững lại, tia bạo ngược trong mắt chợt lặng xuống:

“Thôi đi, hà tất vì chuyện nhỏ nhoi mà tức giận.”

Mãi đến năm thứ 4, khi ta đang an ổn làm yêu phi, thì dị quốc tiến cống nạp tới một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nàng ta e lệ cười, nhẹ giọng nói:

“Nghe nói phương Bắc có thần thú, bệ hạ có thể sai người bắt về cho thiếp được không?”

Thế là Giang Tấu sai người Bắc thượng, chỉ để cầu một nụ cười của mỹ nhân.

Còn ta, thất vọng chất đầy tâm, bèn quyết ý rời đi.

Hệ thống cản lại:

“Nếu ngươi rời đi, ắt không thể quay lại!”

Ta tung cước đá thẳng vào lồng ngực tên cẩu hoàng đế:

“Tốt nhất là chết hết cả đii!”

1

Giang Tấu đối đãi với ta cực tốt. Hậu cung ba ngàn giai lệ, thế nhưng đêm đêm hắn đều chỉ ghé qua cung của ta.

Hắn vui, ta cũng vui.

Với ta mà nói, cùng hắn hoan ái còn dễ hơn nhiều so với việc dỗ hắn không bị hắc hóa.

Lâu dần, bách quan trong triều không khỏi xôn xao, từng đạo sớ dâng lên khuyên răn, nói rằng đế vương không nên lụy tình nữ sắc, phải lấy giang sơn làm trọng.

Ta nghe vậy, chỉ cười nhạt.

Nếu không có ta, lũ người đó e rằng đã sớm hóa thành u hồn dưới hoàng quyền bạo ngược của Giang Tấu rồi.

2

Ba năm trước, ta tình cờ xuyên đến nơi này.

Hệ thống nói với ta, chỉ cần ngăn Giang Tấu hắc hóa, cứu vớt hắn, liền có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Trước kia khi còn đi học, ta vốn là dân chuyên văn. Trong sử sách ghi chép về vị đế vương này không nhiều, chỉ vỏn vẹn vài chữ: “bạo ngược, sát nhân vô số”.

Vậy nên ta lấy ma pháp trị ma pháp.

Hắn tàn bạo, ta càng phải ác liệt hơn hắn.

Dựa vào sắc đẹp khuynh thành, ta độc chiếm thánh sủng, trở thành yêu phi hậu cung.

Hôm nay, Chu tể tướng dâng sớ, vốn là vì ái nữ của hắn vừa nhập cung ngày thứ hai, khi nghiền mực lỡ tay làm đổ nghiên.

Giang Tấu chưa từng là kẻ thương hương tiếc ngọc, lập tức muốn trục xuất nàng ta khỏi cung.

Lúc tiểu thư ấy quỳ dưới đất khóc đến lê hoa đái vũ, ta – yêu phi – từ trên cao hạ xuống.

Ta tựa vào lưng Giang Tấu, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai hắn, cười lạnh:

“Loại ngu xuẩn như vậy cũng dám thất lễ trước mặt bệ hạ? Chi bằng chặt tay ả, ném cho chó ăn!”

Giang Tấu nghe vậy, thoáng dừng lại, nắm tay ta, ôn nhu hỏi:

“Quý phi tức giận ư?”

Ta dịu dàng ngả vào lòng hắn:

“Bệ hạ, là thiếp đau lòng cho người, sao cứ phải bận tâm vì những chuyện cỏn con thế này?”

“Sao không gọi thiếp đến cùng bệ hạ luận sách, thưởng họa?”

Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi ba câu đã khiến mặt đỏ bừng, vươn tay cởi áo hắn.

Giang Tấu ánh mắt ngày càng thâm trầm. Một tiếng kinh hô vừa thốt ra, môi hắn đã hạ xuống, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Ta bị hôn đến mềm nhũn như nước, nhưng trước khi triệt để chìm vào vòng tay hắn, vẫn kịp nghiêng đầu nhìn tiểu thư Chu quỳ dưới đất.

“Chu tiệp dư sao lại không biết điều thế? Bệ hạ, mau phạt nàng cấm túc, đừng để quấy nhiễu hứng thú.”

Giọng ta mềm mại, hoàng đế sớm đã bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Cuối cùng, con gái Chu tể tướng chỉ bị phạt cấm túc, xem như bỏ qua một mạng.

3

Lúc này, ta tựa vào lòng Giang Tấu, cúi đầu nhìn đống sớ đàn hặc trước mặt.

Không ngờ, đường đường là quý phi, vậy mà ta cũng bị đàn hặc.

Trong số đó, không chỉ có Chu tể tướng, mà còn có không ít kẻ quen mặt.

Ví như thiếu phủ họ Vương, kẻ quản lý ngân khố nhưng lại vô năng vô dụng…

Giang Tấu bạo nộ, muốn lập tức cách chức Vương Thiếu phủ, nhưng ta đã ra tay ngăn cản.

Ta cười nhạt, chậm rãi nói:

“Đã không thể làm tốt bổn phận quan gia, chi bằng sớm đem bán đi, thứ vô dụng thì đừng lưu lại bên cạnh bệ hạ làm gì.”

Giang Tấu thoáng chần chừ, nắm lấy tay ta, giọng có chút khó xử:

“Nhưng Vương Thiếu phủ năm xưa cũng từng lập không ít công lao, nếu xử trí quá mức vội vàng, e rằng khiến lòng người lạnh lẽo.”

Ta nhẹ nhàng cụp mi, tựa đầu vào ngực hắn, khẽ nói:

“Là thiếp nông cạn, không nên tùy tiện bàn luận chính sự. Bệ hạ là minh quân, tự nhiên có cân nhắc riêng của mình.”

“Bệ hạ cứ yên tâm mà làm, thần thiếp biết bệ hạ tất không phụ lòng người.”

Giang Tấu nghe vậy, chỉ trách phạt Vương Thiếu phủ đôi câu, cũng không giáng chức hay cách quan.

Lại nói về vị quốc sư kia, trong một ván cờ đã liên tục thắng Giang Tấu mấy ván.

Giang Tấu giận dữ trở về cung của ta, vừa vào cửa liền hất tung ngọn đăng thêu trước mặt:

“Trương Chiêu thật to gan! Không biết học từ đâu cái lối đi tà đạo, khiến cờ của trẫm rối loạn, lại còn dám phản bác cả chuyện Bắc thượng! Hắn là muốn tạo phản sao?”

Bắc thượng, vốn dĩ là con đường chết.

Trương Chiêu là người chính trực, cương nghị, không có cái khéo léo mà Giang Tấu cần.

Ta nhíu mày:

“Đã có lòng mưu nghịch, giết đi là được!”

“Bệ hạ thích đánh cờ, thần thiếp có thể vì bệ hạ mà học. Chỉ là thần thiếp ngu dốt, chẳng biết bao giờ mới có thể lĩnh hội tinh túy.”

Ta vươn ngón tay thon dài, làm động tác cầm quân cờ, lại bị Giang Tấu một phen kéo vào lòng.

“Trẫm giữ nàng bên mình, chẳng phải để cùng nàng đánh cờ! Hừm, thôi đi, trẫm thấy quốc sư cũng không giống kẻ mưu nghịch.”

Gần như tất cả những kẻ từng dâng sớ đàn hặc ta, ta đều đã từng cứu bọn họ không chỉ một lần.

Nếu không phải ta, e rằng trên mộ phần của bọn họ cỏ đã mọc cao hơn đầu con cháu rồi.

Ta cứu bọn họ, vậy bọn họ lẽ ra phải vì giang sơn xã tắc, vì công danh lợi lộc của chính mình mà suy nghĩ.

Nhưng nay thiên hạ rung chuyển, xã tắc nguy vong, kẻ đầu tiên bọn họ muốn đẩy ngã lại là ta?

Nực cười thay!

Rõ ràng ai cũng biết, ta dù thân phận cao quý, nhưng chung quy cũng chỉ là một cánh chuồn chuồn giữa thời cuộc hỗn loạn này.

Ta chưa từng dùng lời dèm pha mà hại chết bất cứ trung thần nào, nhưng nay, hết thảy bọn họ lại muốn lấy mạng ta.

Trước đây, ta từng cho rằng triều đại này diệt vong là bởi Giang Tấu bạo ngược, rằng tam hoàng thúc của hắn dấy binh phản loạn.

Nhưng lúc này ta mới hiểu, không phải thế.

Là vì Giang Tấu vô năng, là vì bá quan vô năng!

Ta biết, triều đại này… sắp tận rồi.

4

Giang Tấu thấy ta im lặng, ngỡ rằng ta bị đám tấu chương này dọa sợ, liền ôm lấy ta mà vỗ về.

“Đừng lo, trẫm tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào động vào nàng dù chỉ một chút. Tri Chi, có trẫm ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Ta mỉm cười, hôn lên cằm hắn, nhẹ giọng đáp:
“Thần thiếp biết mà, bệ hạ thương ta nhất.”

Lấy cớ bệnh cũ tái phát, ta an an ổn ổn nằm trong cung dưỡng bệnh mấy ngày.

Đến ngày thứ tư, Giang Tấu không kiên nhẫn được nữa mà tới tìm ta.

Hắn sải bước tiến vào tẩm cung, vạt áo rộng lớn quệt qua tay cung nữ đang bưng trà.

“Choang!”

Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan, nước trà nóng bỏng bắn lên tay áo Giang Tấu.

Hàng chân mày hắn lập tức nhíu chặt, sát khí trong mắt như bão tố sắp kéo đến.

Cung nữ kia, tám phần lành ít dữ nhiều.

Ta thở dài, đưa tay ấn lên ấn đường đang nhíu chặt của hắn.

Thực ra, sau nhiều lần như vậy, ta cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng rồi ta vẫn cười, vẫn mềm mại tựa sát vào hắn, vẫn dùng giọng điệu tùy hứng kiêu căng như trước:

“Đã vụng về thế này, chi bằng đem nhét vào pháo, bắn lên trời làm pháo hoa đi.”

Lời ta vừa dứt, Giang Tấu liền sững sờ.

Hắn ngây người, bạo ngược trong mắt lập tức tan biến, thay vào đó là hoài nghi.

“Tri Chi, nàng làm sao vậy? Có phải thân thể không khỏe?”

Hắn ôm ta vào lòng, nhè nhẹ vỗ về sau lưng ta.

Ta giấu đi vẻ chán ghét nơi đáy mắt, dịu dàng cất giọng dỗ dành:
“Mấy ngày nay nằm trong cung dưỡng bệnh, thần thiếp thấy ngột ngạt quá.”

Giang Tấu bận dỗ ta, lại quay đầu quát cung nữ:
“Cút đi!”

Cung nữ vội vã cúi đầu lui xuống.

Giang Tấu ghé sát tai ta, nhẹ giọng:
“Có phải nàng muốn xem pháo hoa không? Trẫm nghe nói sắp đến lễ hội pháo hoa, trẫm đưa nàng ra ngoài xem, thế nào?”

Ta khẽ gật đầu.

Thấy chưa? Giang Tấu chính là con người như vậy.

Dù cho ta chẳng chủ tâm câu dẫn, giữa lúc thời cuộc rung chuyển, thứ hắn bận tâm vẫn chỉ là chút chuyện cỏn con ấy.