Định mệnh đã định rằng nàng ta không thể đấu lại ta.
Khi mọi thứ không còn đường lui, Tô Dĩ Hòa quyết định đặt cược một phen.
Nàng ta nghe tin ta bị triệu hồi về Ngọc Chiếu Thành, lập tức phóng hỏa thiêu cháy sơn trại, nhằm dụ Tạ Quân Ngự xuất hiện.
Bởi vì nàng ta biết, Tạ Quân Ngự chắc chắn sẽ đến.
Sau đó, lợi dụng lúc hỗn loạn, nàng ta có thể ra tay giết chết Tạ Quân Ngự một lần và mãi mãi.
Nhưng ta lại thay Tạ Quân Ngự đỡ nhát kiếm đó.
Nàng ta không còn cơ hội lật ngược tình thế, cuối cùng chết dưới kiếm của Tạ Quân Ngự.
Hệ thống than thở mệt mỏi, không còn cách nào khác, bèn tìm đến ta.
“Mạnh cô nương, ngươi có nguyện ý thay thế Tô Dĩ Hòa, trở thành ký chủ mới của ta không?”
Ta khẽ cười: “Có lợi gì cho ta không?”
“Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể rời khỏi thế giới trong sách. Khi đạt được số điểm nhất định, chúng ta sẽ thực hiện điều ước của ngươi.”
Không thể phủ nhận, đây quả là một sự cám dỗ lớn.
“Nhưng ta đã chết rồi, đúng không?” Ta chớp mắt hỏi.
Giọng nói lạnh lùng của Hệ thống vang lên: “Mạnh cô nương mang hào quang nữ chính, tất nhiên không dễ dàng chết như vậy.”
Lời vừa dứt, ta liền tỉnh lại.
Lúc này, ta đang nằm trên giường, còn Tạ Quân Ngự gục bên giường, canh chừng ta.
Ta tiếp tục giao tiếp với Hệ thống trong ý thức.
“Nhiệm vụ hiện tại là gì?”
Trước mắt ta bỗng xuất hiện một con dao găm.
“Loại bỏ Tạ Quân Ngự.”
Ta khẽ cười, nhặt lấy con dao găm trên bàn.
Trong căn phòng tối mịt, chỉ còn ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ lưỡi dao.
Ngay khi hệ thống nghĩ rằng ta sẽ động thủ, ta ném thẳng con dao ra ngoài cửa sổ.
“Xin lỗi, nhưng ta không có hứng thú.”
Chưa đợi hệ thống phản ứng, ta đã chủ động cắt đứt liên lạc với nó.
Dù hệ thống có thần thông quảng đại đến đâu, ta đoán rằng nó không thể trực tiếp can thiệp vào thế giới này.
Nếu không, nó đã ra tay từ lâu, chẳng cần phải thỏa thuận với ta.
(Mình đổi xưng hô của n9 thành chàng nhé ạ)
Dẫu ta và Tạ Quân Ngự chỉ là những nhân vật trong một cuốn sách, điều đó có ý nghĩa gì chứ?
Cả đời này, ta chỉ cần có chàng.
Sách nói Tạ Quân Ngự là kẻ đại phản diện, ác độc vô cùng, nhưng sự thật có phải như vậy?
Trong mắt ta, Tạ Quân Ngự là người ngoài lạnh trong nóng, trọng tình trọng nghĩa.
So với chàng, Hàn Quy Trúc, nam chính của câu chuyện, chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, lấy danh nghĩa chính đạo để thỏa mãn dục vọng thấp hèn của mình.
“Phản diện” chẳng qua là cái mác do kẻ viết sách gán cho Tạ Quân Ngự mà thôi.
Tạ Quân Ngự của ta là người tốt nhất.
Dù sau này có bao nhiêu kẻ như Tô Dĩ Hòa muốn hại chàng, ta cũng sẽ bảo vệ chàng chu toàn.
Chàng là giấc mơ duy nhất mà ta từng nuôi dưỡng và muốn chạm đến.
Ta đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đang say ngủ của Tạ Quân Ngự.
Tạ Quân Ngự dường như cảm nhận được, hàng mi dài khẽ rung động, rồi đôi mắt chậm rãi mở ra.
Giữa màn đêm sâu thẳm, ánh mắt chàng vẫn dõi theo ta không rời.
Ngay sau đó, ta liền rơi vào vòng tay của chàng.
“Thanh Ly…” Chàng khẽ gọi tên ta.
Nước mắt chàng nóng hổi rơi xuống cổ ta, bỏng rát mà chân thành.
“Không ngờ, hóa ra ngươi cũng là kẻ hay khóc nhè.”
Ta trêu chọc, nhưng nỗi đau ở vết thương lại nhói lên.
Có lẽ là nhờ ánh hào quang nữ chính, nhát kiếm của Tô Dĩ Hòa vừa vặn tránh được tim ta.
Tạ Quân Ngự khàn giọng, âm thanh vang vọng cả căn phòng: “Nàng mà rời đi, ta nhất định sẽ không sống một mình.”
Ta không biết trong mười một năm qua, chàng đã yêu ta sâu sắc đến nhường nào.
Ta siết chặt vòng tay, ôm lấy chàng thật lâu, vĩnh viễn không rời: “Tạ Quân Ngự, đừng sợ, ta đã trở lại.”
13
Đến tiết Thượng Nguyên, ta cùng Tạ Quân Ngự trở về Ngọc Chiếu Thành.
Phụ thân ta rất thích Tạ Quân Ngự, hai người hiện giờ đang đấu cờ trong sảnh.
Cảm thấy chán, ta rời đi dạo quanh sân vườn.
Khi ta vừa hái được một nhành mai đỏ, một chiếc áo lông hồ ly đã phủ lên vai.
Quay đầu lại, ta bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tạ Quân Ngự giữa muôn vàn ánh sáng lấp lánh.
Lúc đó, hoa mai bay tán loạn, tim ta cũng không yên.
“Không phải chàng đang chơi cờ với phụ thân ta sao?”
Tạ Quân Ngự cài nhành mai đỏ lên tóc ta, mỉm cười: “Trong lòng nghĩ đến phu nhân, nên thua hết nước cờ, toàn bàn đều bại.”
Ta cười nhẹ đánh vào vai chàng: “Rõ ràng tài đánh cờ của chàng hơn phụ thân ta vài phần.”
Tạ Quân Ngự nắm lấy tay ta, bàn tay lớn ấm áp bao bọc lấy tay ta: “Nhạc phụ cờ nghệ cao minh, ta tự biết không bằng.”
Ta lè lưỡi trêu chàng: “Nịnh hót giỏi lắm!”
Đôi mày của Tạ Quân Ngự ánh lên vẻ dịu dàng, rạng rỡ như gió xuân khắp cõi nhân gian.
“Thanh Ly, dù là tận ba thước dưới đất hay chín tầng trời cao, ta cũng sẽ tìm đến nàng.”
Ta nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay chàng, đưa nhành mai lên cao: “Tạ Quân Ngự, vậy đã đủ làm chàng mãn nguyện chưa?”
Chàng thoáng sửng sốt, sau đó cười: “Vậy phu nhân còn muốn gì nữa?”
Ta giả vờ suy nghĩ, rồi bước tới ôm lấy eo chàng.
“Ta muốn… một tiểu Tạ Quân Ngự.”
Gương mặt Tạ Quân Ngự lập tức đỏ bừng, còn hơn cả sắc mai trong sân.
Ta định trêu chọc thêm, nhưng bất ngờ bị chàng bế ngang lên và bước về phòng.
“Tạ Quân Ngự, chàng làm gì thế?”
“Tự nhiên là thỏa mãn tâm nguyện của phu nhân.”
Ta cúi đầu giấu đi vẻ xấu hổ.
“Chàng có làm nổi không đấy…”
Tạ Quân Ngự bật cười khẽ:
“Phu nhân rất nhanh sẽ biết, phu quân của nàng có làm nổi hay không.”
End