Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

1:22 chiều – 06/02/2025

9

Từ tần không biết dùng thủ đoạn gì, nhưng sau khi sẩy thai, nàng ta vẫn có thể giữ Giang Tấu ở lại tẩm cung mỗi đêm.

Lần sau gặp lại, nàng ta thậm chí còn kiêu căng hơn trước.

“Đa tạ Quý phi tỷ tỷ đã giúp ta loại bỏ đứa bé này.”

“Giờ bệ hạ lại càng sủng ái ta hơn.”

Nàng ta che miệng cười, ra vẻ đắc ý:

“Nghe nói phương Bắc có một thần thú toàn thân tuyết trắng, ta muốn nhìn một lần. Ngươi đoán xem, bệ hạ thế nào?”

“Người lập tức sai người Bắc thượng rồi đấy.”

Ánh mắt ta lạnh lẽo, nhìn Từ tần đầy khinh miệt.

Không ngờ, cuối cùng, Giang Tấu lại Bắc thượng, chỉ để làm vui một nữ nhân?

Đêm hôm đó, ta trèo qua tường cung, định chạy trốn.

Hệ thống muốn cản ta, đáng tiếc, nó chẳng có thực thể.

“Ngươi cứ thế mà đi? Vậy Giang Tấu thì sao? Giá trị hắc hóa của hắn sắp đầy rồi!”

Ta dốc hết sức lực mà trèo lên tường cung, thở hồng hộc đáp:

“Sao nữa? Triều đại này sắp diệt vong rồi! Lão nương không trèo đi, chẳng lẽ còn ở lại chờ chết chung?”

“Nhưng… nhưng nhiệm vụ của ngươi thì sao? Nếu thất bại thì làm thế nào?”

Cuối cùng, ta cũng leo lên được tường thành, ngồi trên cao, ngoảnh đầu nhìn lại hoàng cung tráng lệ.

Trước kia trong sách vở từng có câu thế này:

“Năm bước một lầu, mười bước một các. Hành lang quanh co uốn lượn, mái ngói cao vút chạm trời.”

Lúc này nhìn xuống từ trên cao, quả thật, cung điện nguy nga tráng lệ.

Gió thu thổi tung mái tóc ta, khiến lòng ta dâng lên một nỗi buồn nhàn nhạt.

Ta ngồi trên tường thành, hỏi hệ thống:

“Vì sao phần thưởng khi ta hoàn thành nhiệm vụ lại là trở về hiện thực?”

Hệ thống không ngờ ta lại hỏi vậy, bèn dùng giọng điệu như đang giảng giải với kẻ ngốc mà đáp:

“Chẳng phải rất tốt sao? Mỗi vị ký chủ trước đây đều mong được trở về quá khứ, nên chúng ta liền đặt đó làm phần thưởng.”

Ta nghe vậy, chỉ hận không thể đá văng cái hệ thống này ra khỏi đầu mình.

“Tốt cái rắm! Ta vất vả cực khổ làm việc, rốt cuộc chỉ để trở về cuộc sống cũ? Ít nhất cũng phải có chút gì đáng giá làm phần thưởng chứ?”

“Vậy… vậy ngươi muốn phần thưởng gì? Ta cũng đã làm việc nhiều năm, có chút tích lũy, có thể đổi cho ngươi một phần trước khi đi?”

Ta đột nhiên bật cười.

Cái hệ thống ngốc nghếch này, cũng có lúc đáng yêu như vậy.

“Khi tuyển chọn ký chủ, các ngươi không điều tra lý lịch của ta sao?”

“Ta không muốn trở về.”

“Cái gì?”

Ta nói, “Ta không muốn trở về.”

“Ta không muốn quay lại hiện thực.”

10

Hiện thực đối với ta, chính là một nhà tù.

Từ khi có ký ức, ta đã sống trong cô nhi viện.

Thuở nhỏ, ta từng gào khóc đòi tìm mẫu thân, từng hỏi những đứa trẻ lớn hơn mình:

“Vì sao bọn trẻ bên ngoài có mẹ, còn ta thì không?”

Một tỷ tỷ lớn tuổi hơn ta nói:

“Trẻ con ở đây… ai cũng không có mẹ.”

Trẻ con ở đây, ai cũng không có mẹ.

Nhưng ta muốn có mẹ, vậy thì sai lầm ở chỗ nào?

Lớn thêm chút nữa, ta dần hiểu rằng, hầu hết bọn trẻ trong viện đều là hài nhi bị vứt bỏ.

Nhưng cũng có người khác.

Ví dụ như ta—

Là đứa trẻ bị chính song thân ruột thịt đánh đến thập tử nhất sinh, rồi quăng vào thùng rác bỏ mặc.

Tỷ tỷ an ủi ta:

“Đừng nghĩ đến nó nữa. Không nghĩ thì sẽ không đau lòng.”

Nhưng ta không thể ngăn mình nghĩ.

Ta nghĩ đến nó mỗi ngày, mỗi đêm.

Nhiều lúc không thể hiểu nổi, ta chỉ muốn giết sạch mọi người.

May thay, viện trưởng của cô nhi viện là một nữ nhân hiền lành.

Bà thường dẫn ta vào phòng làm việc, nhẹ giọng vỗ về, đưa cho ta một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố.

Đôi khi, trong cơn mê man, ta đã từng nghĩ—

Có lẽ, bà ấy sẽ đối xử với ta như một người mẹ.

Nhưng có những kẻ sinh ra đã là bất hạnh.

Ta phát hiện—

Viện trưởng là một kẻ ấu dâm.

Một đêm nọ, vị tỷ tỷ tốt bụng kia bị đánh đập tàn nhẫn, ôm ta khóc suốt cả đêm.

Nàng ta run rẩy thì thào:

“Tránh xa bà ta ra.”

Khi đó, ta không còn là đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì nữa.

Bảo sao… viên kẹo sữa bà ta đưa, luôn có mùi vị quái lạ.

Viện trưởng, là một kẻ ấu dâm.

Cô nhi viện, chưa từng là một bến cảng an toàn.

Cuối cùng, tỷ tỷ kia chết rồi.

Năm ta mười sáu tuổi, ta chạy trốn khỏi nơi địa ngục đó.

Chưa đủ tuổi trưởng thành, ta liền xin làm lao động trẻ em trong một quán ăn.

Chủ quán ngược đãi ta, cắt xén tiền công.

Ta chưa từng làm sai điều gì, vậy mà chỉ vì có một gương mặt, lại bị mắng là “hạng tiện nhân”.

Ta không còn cách nào khác, bỏ đi khỏi quán ăn, nhặt một chú chó hoang, cùng nó dựa vào nhau mà sống.

Năm mười bảy tuổi, ta xin trợ cấp từ chính phủ, cuối cùng cũng có thể đi học trung học.

Nhưng tại trường học, bạn cùng lớp bắt nạt ta, khinh miệt ta, chửi rủa ta bẩn thỉu, đáng ghê tởm.

Chúng lôi bàn học của ta ra giữa sân trường, để mặc mưa gió xối xả.

Ta dầm mưa nhặt về, nhìn thấy sách vở của mình đã bị vẽ bậy chằng chịt.

Nhưng rõ ràng, ta không hề làm gì sai cả.

Ta nghiến răng, cắn chặt môi, nhẫn nhịn mà học hết ba năm trung học.

Nhưng vì không chịu nổi bị bắt nạt, ta đã từ bỏ kỳ thi đại học.

Ngày cuối cùng tan học, ta nhìn thấy chú chó nhỏ của mình bị chủ quán ăn kéo vào quán thịt cầy, đổi lấy một trăm đồng bạc.

Thấy chưa?

Ta không sai bất cứ điều gì!

Chó của ta cũng không sai!

Vậy tại sao?

Tại sao tất cả mọi người đều không dung tha ta, đều muốn chúng ta chết?

Ta cầm dao, bước vào quán, tìm bà chủ.

Bà ta chỉ vào mặt ta mà mắng:

“Loại không biết liêm sỉ! Đồ con hoang không cha không mẹ!”

Giây phút đó, ta chẳng còn sợ hãi gì nữa.

Chết đi! Tất cả cùng chết đi!

Ngay khi mũi dao lóe lên—

Ta xuyên không.

Khoảnh khắc ấy, ta nghĩ—

Có lẽ ông trời thương xót ta, muốn cho ta một cơ hội khác.

Không đúng—

Là muốn cho lũ ác nhân đó một cơ hội khác.

11

Ta xuyên đến thế giới này đã được bốn năm, nhắc lại chuyện cũ, giọng điệu sớm đã lạnh nhạt.

Lúc đầu, hệ thống không hiểu.

“Nếu vậy, sao ta từng có một ký chủ bị cha nuôi bạo hành, cuối cùng vẫn muốn quay về?”

Ta đáp:

“Vì quá khứ của nàng ta, vẫn còn điều đáng để lưu luyến.”

Sau khi ta nói xong, hệ thống im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, giọng điệu của nó trở nên ngập ngừng:

“Vậy… vậy làm sao đây? Hay là ngươi đừng quay về nữa?”

Nó cũng không ngờ, quá khứ của ta… chẳng có gì đáng để quay lại.

Ta xoa xoa đôi chân tê dại:

“Đương nhiên là không trở về.”

Ta đứng dậy, chuẩn bị trèo tường đi ra ngoài.

Hệ thống hỏi ta:

“Vậy bây giờ ngươi định đi đâu?”

Ta học lịch sử, chính là chờ đợi ngày này.

Giang Tấu bắc thượng, thảm bại. Tam hoàng thúc Giang Vân khởi binh tạo phản, xưng đế.

“Đi tìm Giang Vân.”

Ta tìm chỗ mượn lực nhảy xuống, nhưng không ngờ chân đã tê rần, vừa bước liền bị trượt ngã.

Hệ thống gào thét bên tai, ta giãy giụa vung tay—

Cả người rơi thẳng vào một vòng tay ấm áp.

“Hà quý phi, nàng tìm ta?”

?

Ta và hệ thống đồng loạt câm lặng.

Ta ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Vân gần trong gang tấc.

Hắn ôm chặt ta, chân mày hơi nhíu lại.

“Ừm… Tam hoàng thúc, người đến từ khi nào?”

“Lâu rồi.”

Giang Vân vẫn ôm lấy ta, trên mặt đầy vẻ hồ nghi.

“Hà quý phi, ‘bạo hành’ nghĩa là gì?”

Ta sửng sốt, không ngờ hắn đã có mặt từ trước đó.

Hắn nhiều năm chinh chiến sa trường, bàn tay toàn vết chai, ôm lấy ta có chút thô ráp.

Ta cúi mắt, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.

“Tam hoàng thúc, ‘bạo hành’ nghĩa là… tất cả bọn họ đều bắt nạt ta.”

“Người cũng sẽ bắt nạt ta sao?”

Chỉ trong thoáng chốc, hơi thở của Giang Vân trở nên nặng nề.

12

Không thể không thừa nhận—

Giang Vân so với Giang Tấu, lợi hại hơn nhiều.

Ta nằm rũ trên giường, đẩy hắn ra, hắn lại cầm lấy tay ta, khẽ hôn lên lòng bàn tay:

“Sao vậy?”

Sao vậy? Còn thế này nữa ngày mai ta có thể rời giường được không?

Ta thở dài, yếu ớt nói:

“Không được… ta muốn ngủ rồi.”

“Ừ, vậy nàng ngủ của nàng.”

Cút!

Ngày hôm sau, ta ngủ đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh dậy, Giang Vân đã không biết đi đâu mất rồi.

Hệ thống trong đầu ta ấp a ấp úng:

“À… ừm… ngươi… chính là… Giang Vân… hắn, hắn và ngươi…”

Ta ngáp dài, mắt vẫn chưa mở ra nổi:

“Có gì nói đi, có rắm thì thả.”

Hệ thống lắp bắp:

“Ngươi cứ thế mà tìm đến Giang Vân? Ta trước đây, lúc ngươi bận công lược Giang Tấu, có lén đi đọc thoại bản, nữ chính trong truyện lớn mạnh đều phải tự lập môn hộ mà!”

Ta im lặng, xoay người.

Tê… A… Đau nhức quá…

Tâm trạng ta bực bội, ngay cả hệ thống cũng bị kéo ra chửi chung:

“Ngươi bị lú rồi à? Ta là con cá lọt lưới của chín năm nghĩa vụ giáo dục, chỉ biết abc và 123, lấy gì mà tự lập môn hộ? Ngươi tưởng chiến tranh là trò đùa sao?”

“Nhưng mà… nhưng mà…”

“Việc cấp bách bây giờ là gỡ bỏ cái app tiểu thuyết ba xu trên người ngươi ra ngay lập tức.”

Hệ thống bị ta mắng đến á khẩu, cuối cùng nhỏ giọng thì thào:

“Ta tưởng ngươi đi theo con đường đại nữ chủ…”

“Thế này chẳng phải cũng là đại nữ chủ sao?”

“Giang Tấu cho ta quyền lực, ta đi theo Giang Tấu. Giang Tấu sụp đổ, ta liền theo Giang Vân. Không tính là đại nữ chủ à?”

“Cái… cái này cũng tính sao?”

“Hừ, đúng là không có mắt nhìn.” Ta kéo chăn trùm đầu, giọng ngái ngủ: “Chọn người cũng là một loại bản lĩnh.”