Sau khi hòa ly, ta đã ngủ cùng một công tử văn nhược của tiểu quan gia.
Sau chuyện ấy, hắn còn khóc lớn hơn cả ta. Ta đành mặc lại y phục, vừa dỗ dành hắn.
Lúc này hắn trần như nhộng, e lệ thì thầm vào tai ta, yêu cầu ta chịu trách nhiệm.
Bề ngoài, ta thuận miệng đáp rằng sẽ gả cho hắn, nhưng trong lòng lại thầm tính kế chạy trốn.
Cho đến khi thánh chỉ ban hôn tới phủ tướng quân, ta mới bừng tỉnh.
Hóa ra, ta mới là người bị sập bẫy.