6.
Việc ta cùng Lâm đại công tử thành thân đã lan truyền khắp kinh thành, khiến dư luận bàn tán xôn xao.
Đúng lúc này, nhà họ Trần lại lan tin rằng kế thất của Trần Thế Kiệt đã mang thai, đồng thời bóp méo sự thật về việc ta hòa ly với Trần Thế Kiệt.
Họ nói rằng vì ta bị thương tổn thân thể, không thể sinh con nên mới hòa ly.
Đúng là mặt dày không biết xấu hổ!
Người trong kinh thành lại thích những chuyện bịa đặt.
Tin đồn càng truyền đi càng biến dạng, trở thành Lâm đại công tử cưới một nữ nhân bị nhà họ Trần ruồng bỏ, lại còn là kẻ không thể sinh con.
Lời đồn đại như dao đâm vào lòng.
Ta tức đến nỗi vò đầu bứt tai, nghĩ cách phá vỡ thế cục này.
Thế nhưng lời đồn lại thay đổi.
Tin mới nhất là ta, kẻ không thể sinh con, vừa về kinh đã đánh Trần Thế Kiệt thành phế nhân.
Trong chốc lát, việc thiếu phu nhân nhà họ Trần mang thai trở thành một trong tám bí ẩn lớn của kinh thành.
Vài ngày sau, thiếu phu nhân nhà họ Trần bị nhà họ Trần đuổi về nhà mẹ đẻ, ngay cả của hồi môn cũng không mang đi.
Ta vốn định đi xem náo nhiệt, ai ngờ lại cứu được thiếu phu nhân nhà họ Trần – Vệ Châu, suýt chút nữa bị dìm lồng heo.
Từ miệng Vệ Châu, ta biết được rằng lời đồn chính là do Trần Thế Kiệt tự mình lan truyền.
Nàng nói, sau khi bị ép gả cho Trần Thế Kiệt, vì ghê tởm hắn, nàng nghĩ đủ mọi cách để không phải cùng phòng.
Không ngờ, vì giữ thể diện, nhà họ Trần lại bịa rằng nàng đã mang thai.
Đêm đó, Trần Thế Kiệt leo lên giường nàng, bị nàng đá bay xuống đất.
Một cô nương tốt! Rất hợp khẩu vị của ta.
Tức giận đến mất lý trí, Trần Thế Kiệt lại nghĩ ra một kế độc địa khác..
Hắn muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa bôi nhọ thanh danh của ta và Vệ Châu, vừa tham lam chiếm đoạt của hồi môn hậu hĩnh của Vệ Châu.
Tham lam thật, đúng là cái nhà họ Trần không biết chừng mực!
Ta rảnh rỗi liền gây khó dễ cho nhà họ Trần.
Sau khi Vệ Châu dưỡng thương xong, nàng cũng gia nhập “trận tuyến” của ta.
Khi danh tiếng nhà họ Trần gần như bị chúng ta phá hoại không còn gì, người đứng đầu nhà họ Vệ lại ra mặt, ủng hộ nhà họ Trần.
Vệ Châu bị khai trừ khỏi gia tộc, nhà họ Trần đưa một phong hưu thư, nàng không nơi nương tựa.
Ta liền sắp xếp cho Vệ Châu ở tạm trang viên ngoài kinh thành, còn tìm người dạy nàng học võ.
Vệ Châu là một mầm tốt, không thể lãng phí được.
Cuối cùng, cũng đến ngày thành thân.
Lâm Tu run rẩy cưỡi ngựa đến đón dâu, bên cạnh có Tiểu Quốc cữu gia và Lục Hoàng tử, đội ngũ rình rang vô cùng.
Những người chặn cửa ở nhà ta vốn chẳng dám gây rối, nên rất nhanh, Lâm Tu đã được hai vị kia hộ tống vào tới viện của ta.
Sau khi bái biệt cha mẹ, ta được đại ca cõng lên kiệu hoa.
Đại ca ghé sát tai ta, thì thầm:
“Muội phu yếu ớt như vậy, không chịu nổi đánh đâu, nếu muội có giận, cố nhịn đi.”
Ta nhịn cái quái gì!
Thấy ta im lặng, đại ca tiếp tục khuyên nhủ:
“Nhà họ Ngô chúng ta không thể đắc tội nhà họ Lâm.”
Không thể đắc tội? Từ hôm nay, ta đã là người nhà họ Lâm, người nhà đánh người nhà, có gì mà không thể?
“Muội thực sự muốn đánh, thì đánh sao cho không ai nhìn ra vết.”
Ta…
Đại ca, ngài đúng là cao nhân!
Xuống khỏi kiệu hoa, Lâm Tu nắm tay ta dắt về phủ.
Lòng bàn tay hắn khô ráo, ấm áp. Nếu không phải vì tình huống không cho phép, ta thật muốn cho hắn một cú vật qua vai.
Dám tính kế ta, ta nhất định không để hắn vào được động phòng!
Suy nghĩ kỹ càng, ta làm bộ ngoan ngoãn bái đường thành thân rồi bước vào động phòng.
Trong phòng hỷ, Lâm Nghiên cùng nhóm người của nàng đã chờ sẵn, ồn ào huyên náo không ngừng.
Đến gần giờ trưa, đám người ấy mới chịu rời đi.
Đợi bọn họ vừa đi, ta liền vén khăn trùm đầu, bước mấy bước tới ghế ngồi, cầm lấy điểm tâm trên bàn mà ăn.
Đói chết ta rồi!
Ăn no, uống đủ, ta bắt đầu thấy buồn ngủ. Sau khi chỉnh lại khăn trùm, ta ngả đầu nằm xuống ngủ.
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, ta bị một con chó lớn ép uống rượu, từ miệng nó truyền qua miệng ta. Sau khi ép rượu, nó cắn rách y phục của ta.
Con chó thối ấy vừa liếm vừa cắn khắp người ta, từ trên xuống dưới, lại còn dùng móng vuốt mà chà xát.
Ta giơ tay đập nó, nó liền thè lưỡi liếm tay ta.
Thật ghê tởm!
Khi ta hoàn toàn tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Quay đầu sang, Lâm Tu vẫn đang ngủ rất say.
Nhìn xuống, kéo chăn ra, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Ngẩng đầu lên, ta lại trúng kế rồi!
Trên bàn có điểm tâm và trà bị bỏ thuốc mê. Đây là bài học thứ hai mà Lâm Tu “dạy” cho ta.
Càng nghĩ càng tức, ta vung tay tát mạnh vào mặt Lâm Tu.
Gương mặt trắng trẻo của hắn lập tức đỏ bừng. Hắn chỉ “ưm” một tiếng rồi lại tiếp tục ngủ.
Ta trực tiếp lay hắn tỉnh dậy.
Lâm Tu dụi mắt, vẻ ngái ngủ, quay sang nhìn ta, rồi e thẹn mỉm cười:
“Nương tử, nàng tỉnh rồi à?”
Ta chỉ tay vào hắn, rồi chỉ vào mình:
“Nói đi, chuyện giữa chúng ta là thế nào đây?”
Lâm Tu làm ra vẻ đáng thương, giống hệt một tiểu thê tử:
“Hôm qua ta uống say, nương tử, chính nàng đã đè ngã ta.”
Ta ngủ mà có thể đè ngã một kẻ say rượu?
Nghe xem, đây là lời người có thể nói sao?
Thấy ta không tin, Lâm Tu lấy tay che má mình, nơi vừa bị ta tát đỏ ửng:
“Sao ta cứ thấy mặt mình đau quá.”
Ta có chút chột dạ, quay mặt sang hướng khác:
“Thôi đi, thôi đi.”
Tự trách mình, gan lớn như trời, lại tự nguyện bước vào cái bẫy người khác giăng sẵn.
Thu dọn chỉnh tề, ta đỡ Lâm Tu đi thỉnh an.
Hắn chân đi cà nhắc, dựa vào ta mà kêu rên suốt dọc đường.
Chân hắn bị thương, hoàn toàn là do tự mình chuốc lấy.
Lúc ta thay y phục, hắn bất ngờ ôm lấy eo ta.
Vì đề phòng, ta lập tức cho hắn một cú vật qua vai, thế là thành ra què chân.
Quả nhiên, thư sinh đúng là vô dụng.
Còn chưa đến chính viện, đã nghe tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong.
Vừa bước vào, mọi người thấy hai chúng ta, liền lập tức im bặt.
Lâm Nghiên cười đầy mờ ám:
“Đại ca, huynh không được việc nhỉ!”
Lâm Tu kêu lên một tiếng “ối chao”:
“Chớ có nói bậy!”
Cả phòng bật cười rộ lên.
Ta nhìn quanh, ngoài công công và bà bà, chỉ còn hai vị đại tiểu cô đã có gia đình.
Sau khi dâng trà, ta nhận được một đống lễ vật.
Một đôi vòng ngọc truyền gia, một con dao găm nạm bảo thạch, một rương thuốc trị thương do hoàng gia ban, một chiếc áo giáp mềm dệt kim tuyến.
Mà quà đáp lễ của ta, chính là chiếc túi thơm do dân chúng biên ải tặng trước khi ta về kinh.
Tưởng rằng nhà họ Lâm ít nhiều sẽ có chút không hài lòng.
Ai ngờ, khi nghe ta kể về nguồn gốc chiếc túi thơm, Lâm Nghiên và mẹ chồng ta liền ôm nhau khóc nức nở:
“Cầu cho thiên hạ không còn chiến tranh.”
“Hu hu hu, đúng vậy, đúng vậy.”
Ta bị hành động của hai người họ làm cho sững sờ không biết nói gì.
Lâm Tu thì tỏ vẻ như chẳng có gì bất ngờ, vẫn kêu “ối chao ối chao”, “ừm hừm ừm hừm” như thường lệ.
Hắn được ta dìu đến, rồi lại được ta dìu về.
Đến tối, lấy cớ chân đau không đi được, hắn mặt dày không chịu rời khỏi phòng hỷ.
Ta định ra thư phòng ngủ, hắn liền “ối chao ối chao” không ngừng:
“Nương tử, vừa mới thành thân đã chê ta rồi sao?”
Ta nói không có.
Hắn liền rơi nước mắt.
Ta gật đầu.
Hắn lại khóc càng dữ dội hơn.
“Là ta vô dụng, vừa thành thân đã bị nương tử chê bai.”
Nói xong, Lâm Tu lại bắt đầu tự trách bản thân.
Ta thật không biết phải làm gì với Lâm Tu mỗi khi hắn rơi “kim đậu”, đành phải cùng hắn ăn chung ngủ chung.
7.
Đến ngày về nhà mẹ đẻ, chân của Lâm Tu vẫn chưa khỏi.
Sợ cha mẹ biết chân hắn bị thương là do ta làm, rồi lại rút roi quất ta, ta quyết định giấu chuyện này và tự mình về.
Ai ngờ, còn chưa kịp bước lên xe ngựa, Lâm Tu đã được Mặc Thư đỡ lên xe trước.
Tên Mặc Thư này khôn ngoan hết mức, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Đợi ta vừa bước lên xe, Lâm Tu liền bắt đầu rơi “kim đậu”:
“Nương tử, ngay cả về nhà mẹ đẻ cũng không cho ta đi cùng, có phải là vì ta làm gì không đúng không?
“Hay là phụ mẫu nàng vốn không vừa ý ta?
“Nương tử, nếu ta có chỗ nào chưa tốt, chỉ cần nàng nói, ta nhất định sẽ sửa.
“Dẫu sao, ta… lần đầu làm con rể, chưa quen lắm…”
Ta liền đưa tay bịt miệng hắn:
“Được rồi, được rồi, ngươi rất tốt, không thể nào tốt hơn.”
Chỉ cần đừng khóc rơi “kim đậu” là tốt hết cả.
Hai phủ cách nhau không xa, chẳng mấy chốc xe ngựa đã tới tướng quân phủ.
Ngoài cửa, cha mẹ, huynh trưởng và tẩu tẩu đã đứng đợi sẵn.
Lâm Tu được Mặc Thư đỡ xuống xe, cà nhắc từng bước đi về phía cha mẹ ta.
Trên đường vào tiền sảnh, ánh mắt lạnh lùng của cha cứ lướt qua ta, làm ta chột dạ, không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc đông ngó tây.
Mẹ thì lại vô cùng quan tâm đến chàng rể mới.
Đại ca liếc mắt ra hiệu cho ta, rồi bất ngờ vỗ mạnh một cái lên vai Lâm Tu, khiến hắn lảo đảo ngã xuống đất.
Cha ngay lập tức đá đại ca ngã nhào.
Xui xẻo thay, đại ca ngã đúng vào chân đau của Lâm Tu.
Lâm Tu đau đến mức mặt mũi đỏ bừng, mắt ngấn nước, khiến mẹ ta đau lòng không chịu nổi, liền mắng đại ca một trận te tua.
Được đỡ dậy, Lâm Tu vẫn hiểu chuyện, nhẹ nhàng khuyên mẹ ta đừng giận, còn nói chắc chắn đại ca không cố ý.
Đại ca tức đến mức chỉ biết hừ hừ trong miệng.
Mẹ ta lại nắm lấy cơ hội, tiếp tục mắng đại ca thêm một hồi.
Ta phải cấu mạnh vào đùi mình để nhịn cười, không để lộ ra.
Xem ra không chỉ ta mà ngay cả cha mẹ cũng không chịu nổi chiêu trò của Lâm Tu.
Đại ca thật sự quá thảm!
Đến tiền sảnh, cha muốn Lâm Tu chơi cờ với ông, còn ta thì bị mẹ và các tẩu kéo vào hậu viện.
Mẹ ghé sát ta, thần bí hỏi:
“Nhà họ Lâm đối xử với con có ổn không? Đặc biệt là hai cô em chồng của con, ta nghe nói hai người đó rất khó sống chung.”
Ta bất lực đáp:
“Mẹ nghe ai nói vậy chứ!”
Hai vị tiểu cô của ta tốt đến mức không thể chê vào đâu được.
“Ta mặc kệ, chỉ cần con nói thật, hai người đó có gây khó dễ cho con không?”
Mẹ lườm ta, nhỏ giọng hỏi.
“Không, ngay ngày đầu tiên thỉnh an, đại cô tặng con áo giáp mềm dệt kim tuyến, tiểu cô thì tặng con một rương thuốc trị thương của hoàng gia. Mẹ nói xem, nhà nào lại có cô em chồng chu đáo đến vậy chứ?”
Mẹ ta nhìn ta đầy nghi hoặc:
“Con nói thật không?”
“Thật, thật hơn cả vàng ròng.”
Mẹ ta “ôi chao” một tiếng:
“Vậy thì tốt. Nghe cha con nói, vùng Lĩnh Nam đang có bạo loạn, Hoàng thượng dạo gần đây muốn phái binh đi dẹp loạn.”
Ta nghe mà lòng phấn khởi:
“Họ sẽ để con đi sao?“
Mẹ ta lắc đầu:
“Chưa nói chắc được.”
“Chỉ là bạo loạn, có lẽ sẽ không để con đi.”
Ta xoa tay liên tục, ngứa ngáy không chịu nổi.
Đã lâu không giết địch, đôi tay này có chút bức bối.
Mẹ thấy vậy liền vỗ tay ta một cái, trách yêu:
“Con vừa mới thành thân, nếu con đi Lĩnh Nam, lại phải xa cách, chẳng tốt chút nào.
“Ba năm trước ta không cho con đi, con nhất quyết đi. Nam nhân ấy à, chờ lâu rồi cũng sẽ đổi lòng.”
Ta phản bác ngay:
“Vậy thì sao? Nếu hắn thay lòng, con lại hòa ly là được.
“Nam nhân sao có thể so sánh với sự nghiệp của con!”
Mẹ khuyên không nổi, đành bỏ mặc.
Ta cùng Lâm Tu trở về nhà họ Lâm vào buổi tối.
Trước lúc đi, cha đưa con dao găm quý mà ông trân quý nhất tặng cho Lâm Tu.
Sự ghen tị khiến mặt mũi ta méo mó.
Con dao này ta đã nhiều lần cầu xin, cha đều không chịu cho.
Nhị ca nhìn Lâm Tu, buông một câu:
“Muội phu, tự cầu phúc đi.”
Lâm Tu lập tức hiểu ý.
Trên xe ngựa, hắn hai tay dâng dao găm cho ta:
“Nương tử, của ta cũng là của nàng.”
Ta hừ một tiếng, nhận lấy dao, trong lòng thầm khen hắn biết điều.