12.
Lời vừa dứt, cả toàn trường im lặng như tờ.
Tay lão phu nhân run lên, chén trà rơi xuống đất vỡ tan.
Dáng vẻ luống cuống, mất hết phong thái của bà lọt vào mắt mọi người.
Ta thầm nghĩ, chỉ là lời nói bâng quơ, chẳng lẽ… ta nói trúng rồi?
Một câu nói như hòn đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên ngàn tầng sóng.
Ta không ngờ câu phản kích tức thời lại phá tan mặt nước yên ả.
Lời đồn lan từ Vương phi vào cung, càng truyền càng mạnh.
Các phi tần trong cung lại càng tin lời ta, những ai từng thấy lão Hầu gia đều cảm thấy An Kiệt chẳng giống phụ thân mình chút nào.
Lời dị nghị ngày một nhiều, kinh động đến cả thánh thượng.
Lão Hầu gia đã qua đời, chuyện giám định huyết thống không thể thực hiện.
Thánh thượng phái người điều tra những người từng hầu cận lão phu nhân năm xưa, tìm được một bà mụ từng ở bên bà khi An Kiệt chào đời.
Sau khi An Kiệt ra đời, bà mụ ấy rời khỏi phủ Hầu, nội tình không ai rõ.
Lần này, tra hỏi kỹ lưỡng, bà mụ vì tuổi cao sức yếu, không chịu nổi áp lực, khai ra nhiều chuyện năm xưa.
Hóa ra, An Kiệt thật sự không phải huyết thống của lão Hầu gia.
Năm đó, lão phu nhân mãi không thể mang thai, đã giả mang thai, mua một bé trai về để che mắt.
Con của các thị thiếp trong phủ Hầu đều bị hãm hại, không ai có cơ hội chào đời.
Vì vậy, dòng dõi của lão Hầu gia thực chất không có ai nối dõi, chỉ có một kẻ giả mạo.
Những chuyện cũ dơ bẩn lần lượt bị phanh phui, càng tra càng lộ ra những bí mật ghê tởm không thể để lộ ánh sáng.
Long nhan thịnh nộ, An Kiệt bị tước bỏ tước vị, lão phu nhân dù miễn tội chết cũng bị giáng xuống làm dân thường, cả gia đình bị đuổi khỏi Hầu phủ .
Nghe nói, An Kiệt tức giận đến mức đánh Du Thiên Thiên ngay trên phố, thậm chí muốn xé nát miệng nàng ta, nói nàng ta là kẻ chuyên gây chuyện thị phi.
Nếu không phải vì Du Thiên Thiên dựng chuyện, hắn đã không phải cưới một người mà hắn chẳng yêu.
Nếu không phải vì nàng không chịu hối cải, liên tục chọc giận ta, thân thế của hắn đã không bại lộ.
Ta không biết An Kiệt có hối hận vì từng bức ép ta, có hối hận vì cưới một độc phụ ngu ngốc mang họa lớn hay không.
Nhưng những điều đó liên quan gì đến ta?
Việc họ lưu lạc đầu đường xó chợ, không nơi nương thân, hay Du Thiên Thiên có bị đánh chết hay không, đều chẳng can hệ gì đến ta.
Nhưng tai họa vẫn chưa chấm dứt.
Hầu phủ suy tàn, có biết bao kẻ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay cả phụ thân ta cũng bị liên lụy.
Quan trường bè phái chồng chất, một khi có phe yếu thế, những phe còn lại sẽ điên cuồng hãm hại.
Những tấu chương đàn hặc phụ thân ta liên tiếp được dâng lên, ông vốn là người kiêu ngạo, lại không chính trực, bị kẻ khác nắm được sơ hở thì không ngừng công kích.
Thậm chí, ông còn bị tố tội tham ô, là trọng tội không thể tha.
Không cần ta ra tay, chẳng mấy chốc phẩm hàm của ông bị giáng liên tục, cuối cùng buộc phải từ quan để giữ mạng.
Gió đổi chiều, phủ Thượng thư và Hầu phủ lần lượt sụp đổ.
Ngược lại, phu quân ta, Lục Xuyên, nhờ công lao chiến trường mà thăng chức liên tiếp.
Triều đình quyền quý ai cũng biết những ân oán giữa ta và Hầu phủ năm xưa.
Ta và Lục Xuyên từng chịu khổ bởi lời đồn, nay phu thê hòa thuận, nhiều lời đồn tự dưng sụp đổ.
Gió đổi hướng, những lời nhục mạ ta dần biến mất.
Lời đồn về việc ta lăng loàn trèo giường, bị thay bằng những câu chuyện về Du Thiên Thiên vu khống thân sinh tỷ tỷ, cướp phu quân và thay ta vào ở Hầu phủ, và An Kiệt ép ta làm thiếp.
Câu chuyện này nghe có vẻ hợp lý hơn, nên được mọi người chấp nhận.
13.
Việc được sáng tỏ, ta cũng không bận tâm.
Chỉ cần Lục Xuyên tin ta, yêu ta là đủ.
Ta tưởng rằng quá khứ đã lùi xa, không ngờ phụ thân, mẫu thân lại tìm đến.
Mất đi chức quan, phụ thân dùng hết tài sản để chu cấp cho gia đình Du Thiên Thiên, chẳng mấy chốc ngồi không ăn hết.
An Kiệt cả ngày say xỉn, mất đi thân phận, hắn chỉ còn là kẻ phế nhân.
Người mà họ từng khinh thường , phu quân ta, Lục Xuyên giờ đây lại thăng chức vững vàng, đã đến chức tứ phẩm.
Lục Xuyên không muốn ta chịu thiệt thòi, đổi sang phủ đệ rộng lớn hơn, lại thêm nhiều gia nhân.
Mọi việc trong phủ đều lấy ta làm đầu, chàng ít nói, nhưng dùng hành động để thể hiện tình yêu.
Phụ thân, mẫu thân thấy ta nay hồng phúc cao chiếu, liền mặt dày tìm đến nương nhờ.
Ta khách khí mời họ vào phủ, dùng rượu ngon, đồ ăn quý đãi đằng, trông chẳng khác nào một người nữ nhi hiếu thuận ngu ngốc.
Khắp phố phường đều khen ta rộng lượng, không để bụng chuyện cũ.
Phụ thân, mẫu thân không ngớt lời tâng bốc Lục Xuyên, nào là trẻ tuổi tài cao, tiền đồ vô hạn.
Họ có lẽ đã quên, ngày xưa Lục Xuyên đến dạm hỏi từng chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ.
Họ cũng khen ta hiền lương hiếu thuận, hơn gấp trăm lần Du Thiên Thiên chỉ biết gây chuyện khóc lóc.
Họ cũng quên mất, năm đó chính họ đảo trắng thay đen, tàn nhẫn vô tình, thậm chí ép ta đến đường cùng.
Nhưng ta lại không hề quên!
Chẳng bao lâu, trong phủ xuất hiện lời đồn đầu tiên.
Người ta nói phụ thân để mắt đến một tỳ nữ, muốn bỏ nhiều năm gắn bó thê tử để lấy nàng.
Mẫu thân khóc lóc om sòm, phụ thân giải thích thế nào bà cũng không nghe, còn kiên quyết đòi đuổi ông ra khỏi phủ.
Ta, với danh nghĩa đứa con hiếu thuận, còn biết làm gì hơn ngoài việc nghe lời mẫu thân, đuổi phụ thân đi.
Phụ thân đấm ngực dậm chân thề thốt mình bị oan, nhưng ai tin chứ?
Ông cầu xin ta tin mình, ta chỉ hỏi lại:
“Không có lửa, làm sao có khói?
Sao lời đồn không nhắm vào ai khác, mà cứ nhắm vào người?
Chắc chắn là người có vấn đề.”
Ta còn cho ông một lời khuyên:
“Nếu thực sự cảm thấy oan uổng, chi bằng đâm đầu chết đi, lấy cái chết mà chứng minh trong sạch, lời đồn tự khắc tan biến.”
Lời đồn thứ hai lại nhắm vào mẫu thân.
Người ta bảo bà đã lấy trộm ngọc bài mà thánh thượng ban cho Lục Xuyên vì chiến công, đem đi bán.
Ngọc bài mất sẽ là trọng tội, may mà tìm lại được kịp thời.
Mẫu thân thề thốt không liên quan, một mực phủ nhận chuyện trộm cắp.
Nhưng nhiều gia nhân trong phủ đều tận mắt thấy bà lục lọi tìm kiếm tài vật, nghi ngờ lớn nhất vẫn là bà.
“Lúc mẫu thân chưa đến phủ, mọi việc đều yên ổn, nay vừa đến, đồ đạc liền mất, giải thích sao đây?
Đừng kêu oan nữa.
Sao lời đồn không nhắm vào ai khác, mà cứ nhắm vào mẫu thân?
Sự đã đến nước này, người cũng nên tự kiểm điểm lại.”
Ta cũng đưa bà nhiều lựa chọn:
Thạch tín, dao găm, hoặc dải lụa trắng.
“Nếu thực sự cảm thấy oan uổng, chi bằng một chết.
Lấy cái chết mà chứng minh, lời đồn tự khắc tan biến.”
Họ từng không trách Du Thiên Thiên bịa chuyện, nhưng lại muốn dùng cái chết của ta để cứu vãn danh tiếng, muốn cho muội muội được gả cao sang.
“Ta hận các người vì điều gì đây?
Hận sự thiên vị, bất công.
Hận sự đảo trắng thay đen.
Hận sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
Hay hận sự vô nhân tính?”
Ta cười bình thản:
“Người tự hạ mình, mới khiến người khác khinh rẻ.
Ta vốn không muốn tính sổ với các người, là các người tự tìm đến, giờ trách được ai?”
“Uyển Nhi, chúng ta không muốn ép con đến đường cùng.
Là Thiên Thiên được chúng ta nuông chiều quá mức.
Thực lòng ta rất hối hận, năm đó không nên đối xử với con như vậy, ta thật sự hối hận!”
“Việc đó chẳng liên quan đến ta.
Từ khoảnh khắc các người ép ta chết, tình thân giữa chúng ta đã đoạn tuyệt.
Từ nay mỗi người tự sống tốt, cả đời không cần gặp lại.”
Dù mẫu thân khóc lóc gào thét, ta cũng lạnh lùng đóng chặt cánh cửa ấy.
Du Thiên Thiên từng tìm đến ta, ta không gặp, sống chết của nàng ta chẳng liên quan đến ta.
An Kiệt gửi đến một phong thư, trên đó chỉ có một chữ: Hối.
Ta xé nát lá thư, rồi đốt thành tro.
Máu mủ tình thân quả là quý giá, nhưng nếu đã vô duyên, không cần phải cưỡng cầu.
Sự tôn trọng phải đến từ hai phía, tình yêu cũng thế.
Những kẻ không yêu ta, ta đã để lại phía sau, hóa thành bụi tro.
Ta và Lục Xuyên từng bị lời đồn hủy hoại, nhưng may mắn thay, ta đã cố gắng vượt lên, tự tìm lấy đường sống.
Ta và chàng cứu rỗi lẫn nhau, cùng nắm tay đi qua những ngày tháng đầy bão tố.
Lời đồn chưa từng ngừng, nhưng may thay, quãng đời còn lại, ta và chàng đồng hành cùng nhau, không còn sợ gì nữa.
**** Hoàn chính văn ***