Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

7:28 chiều – 15/01/2025

8.

Chàng mặt không còn chút máu, lần đầu tiên ta thấy sự hoảng loạn trong mắt chàng.

Lục Xuyên rất nhanh đưa sính lễ đến, tuy đơn sơ, chỉ có hai chiếc rương gỗ.

Hôn sự của ta cùng Lục Xuyên lại một lần nữa khiến người đời đàm tiếu.

Một kẻ lăng loàn, một kẻ bạo đồ, quả là trời sinh một đôi.

Người người bàn tán, họ đoán ta liệu có sống qua nổi một năm, bao lâu sau thì bị chàng đánh chết.

Phụ thân, mẫu thân nhìn sính lễ này thì nhíu mày, Du Thiên Thiên lạnh lùng mỉa mai:

“Tỷ tỷ đúng là đói khát đến mức không chọn lựa, chỉ cần là nam nhân liền gả đi.

Sính lễ đạm bạc cũng thôi, nhưng đừng để đến một ngày nào đó liền bị hắn đánh chết.

Hừ, sớm biết hôm nay, hà tất ngày ấy phải như vậy!”

Lục Xuyên ít lời biện giải, hai tai đỏ bừng.

Ta thầm tán thưởng thân hình cường tráng của chàng, cười tươi mà đáp trả:

“Ta thà bị đánh, còn hơn phải giữ giá mà chịu cảnh cô quả.”

Người đời cười rộ lên, lại một lần nữa hướng mũi nhọn vào An Kiệt.

Du Thiên Thiên mặt đỏ bừng, không chịu nổi lời chế giễu, xấu hổ mà chạy vào hậu viện.

Ta cùng Lục Xuyên nhanh chóng thành thân, Du Thiên Thiên cũng toại nguyện bước vào phủ Hầu.

Đêm tân hôn, Lục Xuyên ôm lấy ta, tình ý mãnh liệt, một đêm triền miên.

Chàng say mê không rời, không ngừng tán thán:

“Ta thật nhặt được một báu vật.

Ngươi mỹ lệ đến vậy, hắn không cần, nhưng ta cần.”

“Chàng có đánh ta không?”

Chàng ghé sát tai ta, thì thầm:

“Ta chỉ đánh nàng khi ở trên giường.

Từ nay về sau, nàng và ta đồng lòng, ta quyết không phụ nàng .”

Lục Xuyên trầm mặc ít nói, nhưng là một nam nhân dịu dàng đến cực điểm.

Ba người thê tử trước của chàng đều chết vì bệnh hoặc tai nạn, vốn không hề chịu cảnh bạo hành.

Lời đồn đãi, đúng là hại người không ít.

Khi hai phu thê chúng ta tình nồng mật ý đang êm ấm, biên cương lại bùng lên chiến sự.

Lục Xuyên nhíu mày lo âu, chàng được thánh thượng điểm danh lên đường ra trận.

“Thánh thượng nghe lời Hầu An Nam, nói rằng ta khẩu xuất cuồng ngôn, khinh thường binh sĩ biên cương, khoác lác rằng mình có thể đánh lui quân địch.”

“Ngài ép ta lập quân lệnh trạng, chiến sự không yên, ta không đưtrở về.”

Chàng uống một ngụm rượu mạnh:

“Quốc thổ lâm nguy, ta vốn trách nhiệm không từ.

Nhưng ta nào từng nói ra những lời cuồng vọng ấy?

Huống chi, ta còn không nỡ xa nàng .”

Thánh chỉ tựa lưỡi đao treo cao, trận này mà bại, Lục Xuyên e rằng chẳng thể quay về.

Mắt chàng đỏ hoe, ta cũng nước mắt cạn khô.

Ta đã xuất giá, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta.

Hóa ra, có người ác tâm đến tận xương tủy.

***

“Tỷ tỷ chớ gắng gượng, ta biết một mình tỷ rất vất vả.

Tỷ phu đi đã nửa năm rồi phải không? E rằng khó lòng trở về.

Thật thương thay, tỷ khó nhọc lắm mới gả được cho một người không chê mình, nay xem ra lại sắp phải thủ tiết, thật đáng thương thay!”

“Ta nào có phúc phận như muội muội!

Phu quân ta không ở nhà, ta muốn có con cũng không thể được.

Điểm này ta chẳng sánh được với muội muội.

Muội phu không được, vậy mà muội vẫn hoài thai, ta thật đáng khâm phục muội .”

Du Thiên Thiên sắc mặt tái mét, suýt ngã khỏi ghế.

Mấy vị phu nhân xung quanh liếc mắt thì thầm, có người kéo ta hỏi:

“Thật sự không được sao?”

Ta nhíu mày, lắc đầu:

“Hoàn toàn không được, không đứng dậy nổi.”

“Trời ơi!”

Vị phu nhân ấy che miệng, ánh mắt liếc về bụng Du Thiên Thiên, ánh nhìn của các phu nhân đều đầy vẻ thú vị.

Du Thiên Thiên giận đến cực điểm, không thể giả vờ thêm, chỉ tay vào ta mà mắng lớn:

“Tiện nhân! Phu quân ta sao lại không được? Ngươi ăn nói bậy bạ!”

“Khi trước chẳng phải các ngươi nói ta trèo lên giường thử hôn sao?

Hôm nay lại bảo ta nói bậy?

Yên tâm đi, muội là chính thất chủ mẫu của phủ Hầu, thể diện Hầu phủ là lớn nhất.

Chỉ cần muội sinh được một nhi tử, xuất thân thế nào cũng không quan trọng.”

“Ngươi…”

Du Thiên Thiên tức đến nghẹn lời, động thai khí mà ngất xỉu, toàn trường trở nên hỗn loạn.

Ta lạnh lùng bỏ đi, không phải vì ta lòng dạ sắt đá.

Từ khi họ bức ta chết, ép phu quân ta vào chỗ chết, giữa chúng ta đã là kẻ thù không đội trời chung.

10.

Phụ thân, mẫu thân chẳng mấy chốc tìm đến, dùng những lời lẽ độc địa nhất để mắng ta.

Họ nói ta mệnh định phải thủ tiết, đời này không con không cái.

Họ nói ta ganh ghét muội muội, rằng ta là độc phụ chuyên dựng chuyện bịa đặt.

Ta khuyên họ tiết kiệm sức, nghĩ cách mà dẹp yên lời đồn.

Dù sao, chuyện huyết thống Hầu phủ không rõ ràng cũng khó mà xử lý.

An Kiệt hắn cũng tìm đến, chắc nịch rằng Lục Xuyên không thể trở về.

“Trận chiến này vô cùng thảm khốc, tiền tuyến mấy vạn đại quân đều bị tiêu diệt, hắn không thể sống sót!

Đây là phu quân mà nàng đã tốn công chọn lựa, cuối cùng cũng chỉ là hư không.

Sớm biết hôm nay, liệu nàng có hối hận không?”

Hắn bịa đặt lời đồn, đẩy phu quân ta vào chỗ chết, chỉ để thấy ta hối hận?

Ta một lần nữa căm hận bản thân ngày trước mắt mờ tâm loạn.

Hắn muốn nhìn thấy ta đau khổ, bất lực, hoảng loạn .

Nhưng ta tuyệt đối không cho hắn toại nguyện.

“Nếu chàng thật sự không thể trở về, ta sẽ lập mộ bia, hương khói thờ chàng.

Âm dương cách biệt, ta cũng sẽ luôn bên chàng.”

“Nàng tình nguyện thủ tiết, cũng không muốn vào phủ Hầu?”

“Đến hôm nay, ngươi vẫn chưa từ bỏ sao?

Ta bị các ngươi bức đến đường cùng, nhưng dù có phải chết, ta cũng tuyệt không hối hận!

Ngươi vẫn nên nghĩ cách dẹp yên lời đồn đi.

Dù sao, huyết thống Hầu phủ không thể để hỗn loạn.

Quay về nói với Du Thiên Thiên, món nợ cũ chưa xong, đừng khiến ta phải tức giận!”

11.

Chiến sự biên cương rốt cuộc lắng xuống, nhưng ta vẫn không nhận được tin tức của Lục Xuyên.

Ta đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết cục tồi tệ nhất.

Cuối năm, kinh thành đón một trận tuyết lớn, cả thành chìm trong màu trắng lạnh lẽo.

Ngoài cửa, tuyết đọng ngập vó ngựa, gió tuyết rít gào.

Khi cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, ánh sáng bị xáo động, Lục Xuyên bước vào, ta có cảm giác như  đang gặp lại chàng ở kiếp sau.

“Phu nhân, ta đã trở về!”

Thân thể chàng vẫn ấm áp, khi ta định thần lại, nước mắt đã tràn khóe mi.

“Qua bao phen nguy hiểm, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng đang đợi ta, ta dù liều mạng cũng phải trở về.”

Ta khóc không thành tiếng, rõ ràng là đại hỷ, lại giống như đại bi.

Khi ta nghĩ mọi tai ương đã tiêu tan, chúng ta cuối cùng cũng có thể bên nhau, lời đồn lại lần nữa ập đến.

Lục Xuyên từ triều về, thần sắc nặng nề, hóa ra lại có chuyện.

Tiền tuyến đại quân gần như bị tiêu diệt, tướng lĩnh gần như không còn ai sống sót, chỉ có Lục Xuyên trở về.

Triều đình dấy lên lời đồn, có kẻ bảo chàng hèn nhát sợ chết, có kẻ nói chàng án binh bất động, thậm chí nghi ngờ chàng thông đồng với địch.

Lời đồn không ngừng lan ra, thánh thượng hạ lệnh điều tra, Lục Xuyên một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Ta biết những lời đồn ấy từ đâu mà đến.

Lục Xuyên vượt muôn trùng khổ nạn trở về, nhưng bọn họ không cam lòng, nhất định muốn dồn chàng vào chỗ chết.

Đế vương vốn đa nghi, nếu lấy tội danh mà quy kết, Lục Xuyên chắc chắn phải chết.

Ta hận đến tận xương tủy.

Vì sao hết lần này đến lần khác họ đều nhắm vào ta?

Những người từng là thân nhân và người yêu của ta, sao lại hết lần này đến lần khác đẩy ta vào đường chết ?

Không thù không oán, sao lòng người có thể độc ác đến vậy?

Nhưng ta không có cách nào khác, chỉ còn biết trông chờ lòng vua sáng suốt.

Cũng may, trời cao có mắt, Lục Xuyên được chứng minh trong sạch, đám mây đen bao phủ rốt cuộc tan biến.

Nhân tiệc bách hoa do phủ Quận Vương tổ chức, ta và Du Thiên Thiên lại một lần nữa chạm mặt nhau.

Bụng nàng đã lớn, vòng eo nhô cao, dù sắp làm mẹ nhưng vẻ mặt vẫn không bớt đi chút nào sự độc ác âm hiểm.

Du Thiên Thiên đến cùng lão phu nhân, ta vốn không muốn gây chuyện, nhưng nàng không hề sửa đổi, lại tự lao vào lửa.

“Tỷ tỷ sao mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì vậy?”

Nàng đắc ý vuốt ve bụng mình :

“Chẳng lẽ vì tư thông với người khác mà uống quá nhiều thuốc tránh thai, giờ đây mất phúc phần có hài tử rồi chăng ?”

Ánh mắt các vị phu nhân đều lộ rõ vẻ thích thú, bởi danh tiếng của ta vốn không tốt đẹp gì.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:

“Bản tính phóng đãng, dựng chuyện thị phi, vu khống huyết thống của Hầu, loại độc phụ như thế dĩ nhiên không có kết cục tốt đẹp.”

Hừ, địa ngục không đường các ngươi lại muốn vào.

Ta đã nói đừng chọc giận ta, đây là các người tự chuốc lấy!

Trước mặt tất cả nữ quyến, kể cả Vương phi, ta cao giọng phản kích:

“Lão Hầu gia tuy đã qua đời, nhưng dáng vẻ oai phong vẫn còn in sâu trong ký ức.

Nói cũng thật lạ, An Nam Hầu làm sao mà vóc dáng, dung mạo chẳng giống lão Hầu gia một chút nào nhỉ ?”