Sau khi tỷ tỷ chết, phụ thân đem mẫu thân bán đi như một con vật hai chân với giá ba lượng bạc.
Vì muốn cứu mẫu thân, nên vào cung làm cung nữ giặt đồ.
Mười ngón tay lở loét, cơm không đủ ăn, nhưng ta vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ mong sống sót qua ngày.
Cho đến hôm ấy, trong đống y phục từ Trữ Tú Cung đưa đến có một chiếc bị rách một lỗ.
Quản sự công công không dám đối chất với Trữ Tú Cung, chỉ biết đổ tội cho ta làm hỏng, rồi phạt ta ba mươi roi.
Ta bị đánh đến mức da thịt nát bươm, sốt cao gần như sắp chết.
Lúc ấy ta mới hiểu, sống sót trong cung thực là khó như lên trời.
Ta đem số bạc dành dụm cả năm trời nhét hết vào tay quản sự ma ma, rồi quỳ dưới chân bà, nức nở cầu xin:
“Nô tỳ cầu xin ma ma cứu mạng…”
Ma ma nhìn vào mặt ta, cười rạng rỡ:
“Đôi mày mắt này của ngươi, lại là mệnh trời sinh ra để làm chủ.”