19
Trên con phố phồn hoa của kinh thành, có một quán rượu nhỏ. Cửa tiệm trông thật khiêm tốn, chẳng hề nổi bật, nhưng bên trong lại chen chúc rất nhiều người.
“Chủ quán, sao lại hết rượu đào nữa rồi?”
“Thật xin lỗi khách quan, rượu này bán chạy lắm, hôm nay vừa mở cửa đã bị mua sạch rồi. Hay là ngài thử rượu Tô Tô của chúng tôi? Mùi vị cũng rất tuyệt đấy ạ!”
Vị khách lắc tay:
“Thôi được rồi, quán nhà ngươi buôn bán tốt quá, lần nào ta cũng không mua kịp. Lần tới nhớ để lại cho ta một vò nhé, ta nhớ mùi vị rượu này đã lâu rồi.”
Quán nhỏ nhưng đông đúc, khách khứa nói chuyện rôm rả, dưới chân thiên tử, ngày tháng thái bình, dân chúng an lạc, khiến cho quán cũng nhờ đó mà làm ăn phát đạt, tiền bạc vào như nước.
Người dân nói rằng, thế hệ này có phúc, gặp được một vị vua anh minh, nhờ vậy mới có được những ngày yên ấm như hiện nay.
Ngoài thành, không ai không tán tụng đương kim thiên tử, không ai không cầu nguyện cho bệ hạ hồng phúc tề thiên.
Nhưng những điều đó, ta đều không bận tâm!
“Chủ quán, còn rượu đào nữa không?”
Giữa dòng người tấp nập, Trường Doanh quay đầu lại, ánh mắt của chàng chạm vào đôi mắt ta, ánh lên nụ cười hiền hòa.
“Hôm nay hết rồi.”
“Vậy phải làm sao đây? Ta đã thèm hương vị này lâu lắm rồi!”
“Dưới gốc cây ở sân sau, ta có giấu một vò cho phu nhân. Cô nương có muốn theo ta vào lấy không?”
Ta bật cười khúc khích.
“Tất nhiên là muốn rồi!”
Trường Doanh, cảm tạ chàng đã đợi ta lâu như vậy!
— Chính văn hoàn —
Phiên ngoại:
“Này, sao ngươi lại trộm rượu của nhà chúng ta thế hả?”
“Mọi người đều nói rượu đào của nhà ngươi ngon lắm, nhưng ta thấy cũng chỉ thường thôi!”
Đứa trẻ ngẩng cao đầu kiêu ngạo, trên mặt hiện rõ vẻ không phục.
Ta khoanh tay nhìn xuống đứa nhỏ, thấy dáng vẻ này của nó thật giống một người quen cũ, khiến ta không khỏi bật cười.
“Xì, ngươi đã từng uống rượu chưa mà ở đó làm bộ làm tịch như người lớn? Nhà ngươi ở đâu? Mẫu thân ngươi đâu?”
Nghe đến đây, đứa nhỏ tủi thân mím môi.
“Ta không có mẫu thân.”
Ta sững lại, liếc nhìn Trường Doanh đứng bên cạnh, rồi cúi xuống bên đứa nhỏ:
“Đừng buồn, ở đây ta có một ít bánh ngọt, ngon lắm, ta tặng ngươi ăn nhé?”
Đứa trẻ vui vẻ nhận lấy, nét buồn bã trên mặt liền biến mất.
“Phụ thân nói mẫu thân của ta là người tốt nhất trên đời này, chờ khi ta lớn rồi thì có thể đi tìm người.”
Ta trêu đùa:
“Thế lớn là bao nhiêu tuổi?”
Đứa nhỏ nghiêm túc đáp:
“Bây giờ đã đủ lớn rồi, chỉ là phụ thân tạm thời không cho ta đi quá xa, chỉ có thể loanh quanh ở gần hoàng thành.”
Ta mỉm cười:
“Phụ thân ngươi đúng là không lừa trẻ con!”
“Đương nhiên, phụ thân của ta chính là…”
“Là gì nào?”
“Ta không nói cho ngươi biết đâu.”
Ta bật cười, xoa đầu đứa nhỏ.
“Không nói thì thôi, mau đứng qua một bên, đừng có chắn đường khách của ta.”
Đứa trẻ bảo tên nó là Hạ Bất Chu, thật trùng hợp, nó lại mang cùng họ với ta.
“A di ơi, mai con có thể lại đến đây được không?”
“Sao? Ngươi không đi tìm mẫu thân của ngươi à?”
“Đương nhiên là phải tìm rồi, nhưng hiện giờ tuổi con còn nhỏ, phụ thân không cho con đi xa, quanh đây con đã tìm khắp mà vẫn không thấy mẫu thân.”
Vừa lau ly rượu, ta vừa hỏi nó:
“Sao ngươi biết là không có mẫu thân ở đây?”
“Phụ thân bảo mẫu thân con là người tuyệt vời nhất trên đời này, còn những người khác thì chẳng ai xứng với ba chữ ‘tuyệt vời nhất’.”
“Vậy ngươi nghĩ người thế nào mới xứng đáng được gọi là tuyệt vời nhất?” Ta hỏi.
Hạ Bất Chu nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không đưa ra được câu trả lời.
Trường Doanh từ sân sau bước ra, đưa cho nó một cốc nước, rồi nói:
“Chuyện đời vốn dĩ là như vậy, không có một chuẩn mực nào cố định, chỉ cần con nghĩ đó là ‘tuyệt vời nhất’ thì đó chính là tuyệt vời nhất.”
Ta xen vào:
“Nghe rõ chưa, nhóc con?”
Hạ Bất Chu đạp chân phản đối:
“Con không phải nhóc con!”
Sau đó, nhóc con mỗi ngày đều đến quán, vừa ăn điểm tâm của chúng ta vừa không trả tiền.
Ta véo mũi nó, bảo nếu còn tiếp tục ăn chùa uống chực thì đừng có đến nữa.
Nhưng đến hôm sau, Trường Doanh vẫn bày một đĩa điểm tâm trên bàn gần cửa.
“A di thật là nhỏ mọn!” Hạ Bất Chu nói.
Ta lườm nó: “Hừ!!”
Nhiều năm trôi qua, Hạ Bất Chu đã trở thành một chàng trai trẻ tuấn tú, thân hình cao lớn và vững chãi.
“Sao ngươi vẫn ở đây?”
“Con đang chờ người.”
“Chờ ai?”
Khuôn mặt Hạ Bất Chu đỏ ửng lên:
“Chỉ là… có một vị cô nương thay ca ca của mình đến đây mua rượu.”
Ta bật cười:
“Thích thì cứ nói với người ta đi, ngươi không nói, ai mà biết được?”
“Có thể nói trực tiếp được sao? Nhưng phụ thân bảo…”
Ta vỗ vào đầu nó:
“Việc này thì đừng nghe theo phụ thân ngươi.”
Ta không hỏi vì sao khi đã trưởng thành, Hạ Bất Chu lại không đi tìm mẫu thân của nó nữa. Ta tự tin rằng mình chính là người “tuyệt vời nhất” trong lòng nó, chỉ là ta không nói cho nó biết.
Hừ, nhóc con!
《Phiên ngoại hoàn》
Ngày Trường Doanh xuất cung, ta đứng trên thành lầu nhìn xuống, chỉ thấy một bức tranh u ám.
Hạ Hoài An mặc bộ y phục đẹp nhất, đó là bộ mà ta đã đặc biệt lệnh người gấp rút may cho nàng, một màu lụa đỏ rực rỡ, phối cùng những đường thêu tinh xảo, đẹp hơn gấp ngàn lần so với ngày nàng gả cho Trường Doanh.
Ta đã nghĩ rằng mình thắng rồi.
Người giữ được Hạ Hoài An ở bên là ta, người cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn là ta, người có thể cùng nàng sống trọn đời, vĩnh viễn không rời là ta.
Nhưng tại sao, ta lại cảm thấy buồn đến vậy?
Dường như, chính ta mới là kẻ đã mất Hạ Hoài An.
Ta đã dành cho nàng sự sủng ái mà chưa từng có phi tần nào trong hậu cung được hưởng. Ta đã nâng địa vị của nàng lên cao hết lần này đến lần khác.
Ta muốn nàng trở thành hoàng hậu, trở thành người thê tử thực sự của ta. Nhưng các đại thần đều phản đối, họ từng bước từng bước khuyên can:
“Bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!”
Ta chỉ cảm thấy mơ hồ.
‘Suy nghĩ kỹ’? Suy nghĩ kỹ điều gì chứ?
Để tồn tại, để ngồi vững trên ngai vị này, để hàng vạn dân chúng được an khang, để trở thành một vị quân vương nhân từ, mỗi ngày của ta đều như đi trên băng mỏng, ta luôn phải “suy nghĩ kỹ”, luôn phải cân nhắc thiệt hơn.
Nhưng bây giờ, khi ta muốn cưới một người làm thê tử, rốt cuộc ta phải nghĩ điều gì?
Ta không muốn nghĩ đến gì cả, ta chỉ cần Hạ Hoài An ở lại bên cạnh ta, cả đời đều ở bên ta.
Dường như ta đã làm được, giờ đây ngày nào ta cũng có thể nhìn thấy nàng, nhưng nàng không còn gọi ta là “Tề Vực” nữa.
Nàng chỉ cúi đầu, dịu dàng và cung kính gọi ta là “Bệ hạ.”
Nàng sợ ta, sợ đến vô cùng. Nhưng ta, có bao giờ muốn làm tổn thương nàng đâu?
Gần đây, Hạ Hoài An thường nói những lời kỳ lạ, thường xuyên nhận lầm ta với Tề Vực ngày xưa, thậm chí còn nhận lầm ta là Trường Doanh.
Thái y nói nàng mắc phải chứng loạn thần, bệnh từ trong tâm, không có thuốc chữa.
Nhìn nàng mỗi ngày sống trong ký ức, ta còn có chút buông xuôi, nghĩ rằng vậy cũng tốt. Ít nhất, nàng trong quá khứ chưa từng ghét bỏ ta nhiều như bây giờ.
Nếu nàng có thể sống mãi trong ký ức, không bao giờ tỉnh lại, cũng không sao.
Có lẽ ta đã điên rồi.
Người mắc chứng loạn thần đâu chỉ có Hạ Hoài An, người muốn sống mãi trong ký ức không thể tỉnh lại, đâu chỉ có mình nàng!
Hôm ấy trong gia yến, tuyết rơi rất lớn, Hạ Hoài An trông rất vui vẻ, đã lâu rồi ta không thấy nàng cười như thế. Nhưng A tỷ lại khóc, bảo ta hãy buông tha cho Hạ Hoài An, hỏi tại sao ta lại tàn nhẫn với nàng như vậy.
Ta không biết trả lời thế nào, chỉ nghĩ rằng ngoài kia tuyết rơi thật lớn, chắc Hạ Hoài An sẽ lạnh lắm, ta phải đi cùng nàng.
“A Vực, thích một người không phải như thế này!”
Không phải như vậy sao? Vậy phải như thế nào?
“A tỷ, tỷ nói xem, phải thích một người như thế nào?”
“Hạ Hoài An bảo Trường Doanh mua cho nàng cả một viện đèn lồng, thế là thật lòng với nàng rồi. Nhưng chỉ cần nàng thích, ta có thể treo đầy đèn lồng khắp hoàng cung. Như vậy… có phải là thật lòng không?”
Thế nào mới là thật lòng thích một người?
Hôm đó, ta một mình bước đi rất lâu trong đêm tuyết.
Tuyết rơi trên mặt, rơi trên vai, cả trái tim ta đều lạnh buốt đến thấu xương, nhưng ta vẫn cứ đi mãi.
Hạ Hoài An, nàng đang ở đâu? Hình như… ta không còn tìm được đường nữa rồi!
Hạ Hoài An lại phát chứng loạn thần, nàng nhận lầm ta là Tề Vực ngày xưa.
Nàng nói sẽ đi hái thảo dược cho ta, nàng bảo rằng trong thôn có những kẻ ác, nàng cũng rất sợ, nhưng nàng nói không sao, nàng sẽ trở về rất nhanh.
Nhưng nàng đã không trở về, giống như A tỷ vậy, cũng không trở về.
Thì ra, từ giây phút ấy, ta đã mất nàng rồi.
Ta đã có một giấc mộng rất dài, mộng thấy mình trở về ngôi làng nhỏ mà ta từng căm ghét vô cùng.
Trong tiết xuân, cây hải đường trong sân nở hoa, thường có chim sẻ đậu lên để nghỉ chân.
Cô bé hàng xóm bẩn thỉu luôn đến, đứng bên bờ tường, dùng chiếc ná trong tay ngắm vào lũ chim trên cây hải đường.
“Ta bắn ná rất giỏi.” Cô bé nói.
Ta không tin:
“Nhưng ngươi chưa bao giờ bắn trúng một con chim sẻ nào.”
“Đó là vì ta không muốn làm hại chúng!”
“Phập!”
Lại một tiếng đá va vào thân cây, hoa hải đường rụng xuống khắp mặt đất.
Giữa lớp hoa đổ rợp, khuôn mặt của cô bé ấy ta không thể nhìn rõ nữa.
Hạ Hoài An, có phải nàng đang lừa ta không?
Nàng bắn ná có thật sự giỏi không, ta đến bây giờ cũng không biết.
Và ta sẽ không bao giờ biết được nữa.
Dù người cầm ná chưa từng có ý làm tổn thương lũ chim sẻ, nhưng khi đá bay đến, chúng vẫn hoảng sợ mà bay đi.
Chúng sẽ không trở lại nữa!
Cuối cùng, ta vẫn quyết định để Hạ Hoài An rời đi, sau khi đứa trẻ ấy chào đời.
Nếu thế gian này chỉ có Trường Doanh là điểm tựa duy nhất giúp nàng tiếp tục sống, vậy thì ta sẽ trả lại hy vọng ấy cho nàng!
Hạ Hoài An đã rời đi, ta không tiễn nàng, chỉ ngồi một mình trông chừng tiểu tử đang ngủ trên chiếc ghế đu, suốt cả ngày ngồi bên cửa sổ.
Ta gọi con là “Hạ Bất Chu” vậy.
Nhiều, nhiều năm sau…
“Cha à, trong con hẻm phía bắc chợ Tây có một quán rượu, mọi người đều nói rượu đào ở đó thơm ngon, nhưng con lại thấy bình thường thôi, vẫn là món sữa đông của a di làm là ngon nhất.”
“Cha à, a di keo kiệt lắm, nhưng Trường Doanh A công lúc nào cũng chuẩn bị sữa đông cho con.”
“Cha à, con thực sự rất thích a di đó!”
“Cha à, con biết thế nào là ‘tốt nhất’ rồi.”
“Cha à, con nghĩ con đã tìm được mẹ của mình, nhưng đây là một bí mật!”
“Cha à, mẹ sống rất tốt, trông ngày nào mẹ cũng vui vẻ.”
“Cha à… đừng khóc!”
Bát phương đại địa có tám ngọn núi lớn chống đỡ trời đất, trong đó ngọn núi chống đỡ phía tây bắc gọi là Bất Chu Sơn.
Hai hướng tây và bắc không nên giao nhau, nơi ấy có một lỗ hổng.
Bất Chu, nghĩa là không giao nhau!
Nàng biết hết mọi điều!
— Kết thúc ngoại truyện —
Lời tác giả: Ban đầu ta định viết một kết cục buồn cho tất cả, nhưng nhìn những bình luận, ta lại phân vân đến tận hai giờ sáng…
Thôi bỏ đi! Hai đứa trẻ dù đầy vết thương, nhưng vẫn sẵn sàng trao ra một trái tim chân thành để yêu, sao có thể không hạnh phúc chứ?
Ta dẫu bẩn thỉu, trong tay chỉ nắm một viên kẹo, nhưng ta đã bảo vệ viên kẹo ấy thật kỹ, rồi gặp được ngươi, một người cũng bẩn thỉu như ta.
“Muốn ăn kẹo không? Ta cho ngươi hết của ta, ngọt lắm!”
Hoàn