Lời nói của ta khiến Lan quý phi hơi nhướng mày, ta biết nàng đã bình tĩnh hơn một chút, vì vậy tiếp tục thuyết phục.
“Dù nương nương có tin hay không, ngày đó thần thiếp không hạ độc vào bánh hạt dẻ cho Dư tần, nhưng Dư tần vẫn bị trúng độc, rõ ràng đó là giả trúng độc. Dư tần không phải kẻ ngốc, nàng ta đang mang long thai, sao lại dám mời người của nương nương đến làm bánh cho mình?
“Nàng ta cố ý đưa thần thiếp đến trước mặt Hoàng thượng chỉ vì thần thiếp có nét giống Tiên hoàng hậu, biết rằng Hoàng thượng sẽ để ý đến thần thiếp. Nàng ta cũng thừa biết một khi thần thiếp được sủng ái, nương nương sẽ muốn ra tay với thần thiếp, khiến cả hai chúng ta tổn thương, còn nàng ta thì dưỡng sức sinh hạ hoàng tử.”
Lan quý phi nheo mắt nhìn ta, ta không biết nàng đã tin bao nhiêu, nên quyết định đổ thêm dầu vào lửa: “Nương nương, ngày mai thần thiếp sẽ xin Hoàng thượng cho dọn về ở tại điện bên Chiêu Dương cung!”
Sắc mặt Lan quý phi thoáng thay đổi, nhìn ta với vẻ nghi ngại.
21
Lan quý phi là chủ vị của Chiêu Dương cung, nếu ta dọn về đó, có nghĩa là nói với tất cả mọi người rằng ta thuộc phe Lan quý phi. Mặt khác, với vai trò là chủ vị, Lan quý phi cũng có quyền xử phạt ta, chỉ cần không quá mức, Hoàng thượng dù có biết cũng sẽ không nói gì.
Điều quan trọng nhất là, hiện nay Hoàng thượng sủng ái ta, thường xuyên đến thăm ta. Nếu ta chuyển đến Chiêu Dương cung, Hoàng thượng vì mặt mũi sẽ cũng thường xuyên đến thăm Lan quý phi, gặp mặt nhiều lần thì tình cảm cũng sẽ tăng lên, lợi ích sẽ rất lớn.
Lan quý phi cau mày nhìn ta: “Ngươi muốn làm gì?”
Ta cúi người hành lễ thật sâu: “Thần thiếp chỉ mong nương nương có thể bảo toàn mạng sống của thần thiếp. Dư tần tuy ngoài mặt hiền hòa nhưng lại là người ác độc, so với nàng ta, thần thiếp thà làm người của nương nương.”
Lan quý phi nhìn chằm chằm vào ta, như muốn phân biệt thật giả trong lời nói.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng: “Được, bản cung cho ngươi một cơ hội. Nếu bản cung phát hiện ngươi có dị tâm, chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Nghe những lời này, ta thở phào nhẹ nhõm, bước đầu trong kế hoạch phản kích của ta đã thành công.
22
Buổi tối trong lúc thị tẩm, ta khẽ nhắc với Hoàng thượng về việc dọn đến Chiêu Dương cung. Chuyện nhỏ nhặt này Hoàng thượng không hề để tâm, chỉ gật đầu đồng ý ngay.
Ngày hôm sau, tin tức ta dời cung lan truyền khắp hậu cung, khiến một phen xôn xao bàn tán.
Trong mắt mọi người, ta đã hoàn toàn về phe Lan quý phi, cùng Lan quý phi trở thành đồng minh.
Sự chia rẽ của Dư tần giờ trở nên buồn cười không đáng kể.
Khi Nội vụ phủ đang chuyển đồ đạc của ta, Dư tần đã xuất hiện, sắc mặt nàng ta khó coi.
“Bản cung quả thật đã đánh giá thấp ngươi.”
Ta cúi người, cung kính đáp: “Nương nương nói đùa, thần thiếp chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường không đáng nhắc đến.”
Dư tần giận dữ bỏ đi.
Sau khi ta chuyển đến Chiêu Dương cung, mỗi lần Hoàng thượng đến thăm ta, ngài cũng sẽ ghé qua chỗ Lan quý phi.
Mối quan hệ giữa hai người dần trở nên hòa thuận hơn.
Đã mấy lần ta lấy cớ rằng mình có nguyệt sự, không tiện thị tẩm, rồi khuyên Hoàng thượng nghỉ lại ở chỗ Lan quý phi.
Lan quý phi vì vậy mà rất hài lòng, còn thưởng cho ta một cây trâm vàng.
Gần đây Dư tần không có động tĩnh gì, nhưng ta không vội, vì có người còn nóng ruột hơn ta. Nếu Dư tần bình an sinh hạ hoàng tử, sẽ không chỉ ảnh hưởng đến hậu cung mà còn động chạm đến tiền triều.
Lan quý phi chắc chắn sẽ ra tay.
Đến tháng thứ năm của thai kỳ, Lan quý phi cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Khác với tính toán âm thầm của Dư tần, Lan quý phi hành động dứt khoát và trực diện hơn.
Nàng hoặc dùng tiền dụ dỗ, hoặc dùng người thân uy hiếp, bắt cung nữ và thái giám thực hiện mưu đồ.
Họ đã đổ dầu trơn tại cửa cung của Dư tần, làm lỏng những viên đá trên lối đi, hoặc đặt nhiều xạ hương trong cung của Dư tần.
Kết quả nhanh chóng hiện rõ, mấy lần Dư tần suýt nữa bị động thai.
Sau đó Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh điều tra kỹ càng. Nhưng Lan quý phi dùng thủ đoạn đe dọa rất cứng rắn, dù Thận Hình Ty có tra khảo, những người liên quan vẫn không dám hé răng, vì gia đình họ đều nằm trong tay Lan quý phi.
Nhìn thấy bụng của Dư tần ngày một lớn, cuối cùng Lan quý phi đã quyết định ra tay độc ác hơn, hối lộ một tiểu thái giám để trực tiếp đẩy ngã Dư tần.
Nhưng Dư tần dường như đã chuẩn bị từ trước, tiểu thái giám không thành công, và khi định bắt tiểu thái giám lại thì hắn đã cắn lưỡi tự vẫn, khiến vụ việc không còn chứng cứ.
Đây là lần tiến gần nhất đến thành công, nhưng lại thất bại ngay trong gang tấc, khiến Lan quý phi tức giận đến mức đập vỡ toàn bộ bình hoa trong phòng.
Cả Chiêu Dương cung đều trong cảnh nơm nớp lo sợ, ngay cả ta cũng đóng cửa không ra ngoài, cho đến tối khi một tiểu thái giám lén vào tẩm cung của ta.
23
Tiểu thái giám trước tiên hành lễ, rồi nhìn quanh quất, thấy không còn ai khác mới cẩn thận lên tiếng: “Nương nương nhà chúng nô tài dặn nô tài đến cảm ơn quý nhân, nhờ có quý nhân nhắc nhở, bằng không hôm nay nương nương và tiểu hoàng tử chắc chắn khó giữ được bình an.”
Ta mỉm cười, không đáp lại.
Tiểu thái giám lại nói thêm: “Nương nương cũng dặn rằng, đợi tiểu hoàng tử bình an ra đời, người nhất định sẽ đến tận nơi để tạ ơn quý nhân.”
Ta khẽ phẩy tay: “Những lời khách sáo ấy không cần nói, ta chỉ làm giao dịch với nương nương nhà ngươi thôi. Ta giúp nàng lần này, sau này nàng sẽ bảo vệ tính mạng cho ta.”
Tiểu thái giám gật đầu: “Nô tài sẽ chuyển lời.”
Nói xong, tiểu thái giám cúi người chuẩn bị lui ra, nhưng ta gọi hắn lại: “Hỏi nương nương nhà ngươi xem nàng có muốn trừ bỏ Lan quý phi không…”
Tiểu thái giám ngẩn người, như không tin vào tai mình, mãi mới hoàn hồn, cúi chào rồi lặng lẽ lui ra.
Hôm sau, khi ta đang thưởng hoa trong ngự hoa viên, Dư tần lặng lẽ xuất hiện.
Không một lời khách sáo, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có cách nào đối phó với Lan quý phi không?”
Ta mỉm cười, không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng nàng đã nhô cao.
Sắc mặt Dư tần thay đổi, vội vàng ôm bụng: “Không được, tuyệt đối không được…”
“Phụ thân của Lan quý phi là Vĩnh Dương hầu, gia tộc của nàng thế lực lớn, nên dù có lỗi gì, hoàng thượng cũng ít khi trừng phạt nặng tay. Chỉ có tội làm hại hoàng tự mới khiến hoàng thượng thực sự nổi giận.”
“Lan quý phi không phải kẻ ngốc, mỗi lần ra tay đều mạnh mẽ, nhưng xử lý gọn gàng, rất khó tìm ra sơ hở. Hôm qua ngươi may mắn tránh được tiểu thái giám đó, nhưng ngày mai thì sao? Ngày sau thì sao? Ngoài tiểu thái giám, còn bà mụ, còn thái y nữa… Đến lúc đó, không chỉ đứa bé trong bụng ngươi mất đi, mà ngay cả ngươi cũng không giữ được mạng.”
Lời ta khiến sắc mặt Dư tần tối sầm lại, nàng biết ta nói thật.
Nàng cũng như ta, tính toán khôn khéo, nhưng khi gặp Lan quý phi – kẻ thẳng tay và hung tợn, lại không biết phải làm gì.
Dư tần không nói thêm, ta cũng không làm phiền, đứng dậy rời ngự hoa viên.
24
Từ ngự hoa viên trở về, ta an tâm chờ đợi.
Nói rằng Dư tần thực sự yêu thương đứa con trong bụng nàng, ta thì không thấy điều đó.
Trước đây, để đẩy ta đến bên hoàng thượng, nàng đã thực sự dùng thuốc tổn hại thai nhi. Nếu không, thái y sẽ phát hiện ngay khi bắt mạch.
Chỉ điều đó đã đủ cho thấy, Dư tần là kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí dùng đứa con trong bụng làm vật thế chấp.
Vì vậy, ta biết nàng chắc chắn sẽ hành động, nhất là sau vụ Lan quý phi dùng tiểu thái giám xô ngã, khiến nàng cảm thấy bất an.
Quả nhiên, nửa tháng sau, Dư tần bị sẩy thai, và người đẩy nàng không ai khác chính là Lan quý phi.
Sự việc bắt đầu từ việc hoàng thượng nghỉ lại trong cung của Lan quý phi, nhưng nửa đêm, Dư tần động thai, phải mời hoàng thượng rời đi.
Lan quý phi vốn đã nóng tính, sáng sớm liền chặn Dư tần lại để mắng.
Lời qua tiếng lại, Dư tần đột nhiên thay đổi thái độ, dùng lời mỉa mai, đặc biệt là việc Lan quý phi không có con.
Lời lẽ ấy thực sự đụng đến nỗi đau của Lan quý phi, khiến nàng mất kiểm soát, đẩy Dư tần một cái.
Chỉ với cái đẩy đó, Dư tần ngã xuống và sẩy thai.
Hoàng thượng để an ủi Dư tần đã phong nàng lên làm Dư phi, còn Lan quý phi vì tội hại hoàng tự, bằng chứng rõ ràng, bị đày vào lãnh cung.
Ban đầu, hoàng thượng chỉ định tước vị của Lan quý phi chứ không nghĩ đến việc đày nàng vào lãnh cung.
Nhưng Dư tần ôm hài nhi đã thành hình quỳ trước hoàng thượng, xin người làm chủ, hoàng thượng mới quyết định đày Lan quý phi.
Khi nghe nói hài nhi trong bụng Dư tần đã thành hình, tim ta quặn thắt hồi lâu. Cái chết của đứa bé ấy, ta có phần trách nhiệm, ta đau lòng nhưng không hối hận.
Lời của Tôn ma ma nói không sai: Ở chốn cung đình này, thủ đoạn không quan trọng, sống mới là điều quan trọng nhất.